23.06.2025 – Thứ Hai Tuần XII Thường Niên
Lời Chúa: Mt 7, 1-5
“Hãy lấy cái đà khỏi mắt ngươi trước đã”.
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: “Các con đừng đoán xét để khỏi bị đoán xét. Các con đoán xét thể nào thì các con cũng bị đoán xét như vậy. Các con dùng đấu nào mà đong, thì cũng sẽ đong lại cho các con bằng đấu ấy. Sao ngươi thấy cái rác trong mắt anh em, mà không thấy cái đà trong mắt ngươi? Hoặc sao ngươi bảo anh em: “Ðể tôi lấy cái rác ra khỏi mắt anh”, và này: cái đà đang ở trong mắt ngươi. Ðồ giả hình, hãy lấy cái đà khỏi mắt ngươi trước đã, rồi ngươi sẽ thấy rõ để lấy cái rác ra khỏi mắt anh em ngươi”. Ðó là lời Chúa.
Suy niệm:
Mỗi ngày, chúng ta đều đưa ra nhận xét về người khác, như thầy cô nhận xét về học trò, cấp trên nhận xét về cấp dưới. Việc đánh giá này thường rất cần thiết và hữu ích trong cuộc sống. Trong đời sống tu trì, anh em cũng thường sửa lỗi cho nhau. Nói chung, việc phán đoán về người khác là điều không thể thiếu khi sống trong cộng đồng. Tuy nhiên, làm sao để phán đoán ấy không trở nên một xét đoán lệch lạc? Đức Giêsu đã dạy chúng ta cách xét đoán qua bài Tin Mừng hôm nay. Ngài nói: “Anh em đừng xét đoán”. Tuy nhiên, Đức Giêsu không cấm mọi loại xét đoán. Ngài còn dạy các môn đệ biết cách phân biệt giữa ngôn sứ giả và thật (Mt 7,15), phân biệt người xứng đáng và không xứng đáng (Mt 10, 11), và đề phòng thói xấu của nhóm Xađốc và Pharisêu (Mt 16, 6).
Điều Ngài muốn nhấn mạnh là các tín hữu trong cộng đoàn huynh đệ phải tránh lối xét đoán thiếu bao dung, khắc nghiệt, mà quên đi rằng chính mình cũng có những lỗi lầm lớn hơn nhiều. Ngài nói rõ: “Anh em xét đoán thế nào, thì cũng bị Thiên Chúa xét đoán như vậy” (c. 2). Đức Giêsu muốn chúng ta nhẹ tay và nhân từ khi cần phải xét đoán người anh em. Vì cái đấu ta dùng để đong cho họ, Thiên Chúa sẽ dùng để đong cho ta. Cái đấu càng lớn, thì đấu lại càng đầy. Chỉ cần thay đổi cái đấu ta quen dùng, cuộc đời của ta sẽ thay đổi.
Đức Giêsu tiếp tục sử dụng hình ảnh liên quan đến nghề mộc của Ngài để nói về người đạo đức giả. Ngài so sánh bụi mùn cưa trong mắt người khác và cái xà trong mắt mình. Một cái thì bé nhỏ, còn cái kia to đến mức khó lòng có thể ở trong mắt. Hình ảnh phóng đại này chắc chắn khiến ai cũng phải buồn cười. Thực tế, tôi dễ dàng nhận ra lỗi nhỏ của anh em, nhưng lại không chú ý tới lỗi lớn của chính mình. Tôi hăng hái muốn lấy hạt bụi ra khỏi mắt anh em, nhưng lại rất khoan dung với cái xà trong mắt mình. Đức Giêsu hóm hỉnh khuyên chúng ta nên lấy xà ra khỏi mắt mình trước đã, rồi mới có thể thấy rõ để lấy hạt bụi mùn cưa khỏi mắt anh em. Tuy nhiên, điều khó khăn là làm sao để nhận ra cái xà trong mắt mình. Lẽ ra tôi phải nhận ra ngay vì nó quá lộ liễu, ai cũng thấy. Nhưng nó lại khó thấy vì tôi không muốn nhìn nhận cái xấu của mình.
Càng có quyền, chức tước, uy tín, tuổi tác và kinh nghiệm, càng khó chấp nhận khuyết điểm của bản thân. Giá mà tôi thấy được cái xà trong mắt mình, chắc tôi đã không dám đòi lấy hạt bụi ra khỏi mắt người khác. Nếu có ai nhờ, tôi cũng sẽ chỉ lấy một cách khiêm tốn và nhẹ nhàng. Như trong bài hát “Chúa Hòa Bình” của Phạm Duy có câu: “Nếu có ai lầm lỡ, rồi sinh ra khắt khe…” Chỉ mong rằng, nhờ thấy mình đã lầm lỡ và được Chúa tha thứ, chúng ta sẽ sinh ra dễ cảm thông với lỗi lầm của người khác.
Cầu nguyện:
Như người mù ngồi bên vệ đường xin Chúa dủ lòng thương cho con được thấy. Xin cho con được thấy bản thân với những yếu đuối và khuyết điểm, những giả hình và che đậy. Cho con được thấy Chúa hiện diện bên con cả những khi con không cảm nghiệm được. Xin cho con thực sự muốn thấy, thực sự muốn để cho ánh sáng Chúa chiếu dãi vào bóng tối của con. Như người mù ngồi bên vệ đường xin Chúa dủ lòng thương cho con được thấy.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J
SUY NIỆM THEO TẬP SÁCH KINH TỐI GIA ĐÌNH
PHÚ CƯỜNG
HIỆP THÔNG LOAN BÁO TIN MỪNG
Dân gian có câu: “Việc mình thì quáng, việc người thì sáng”.
Chúa Giêsu đã vạch rõ một thói quen rất phổ biến nơi con người: dễ thấy lỗi của người khác nhưng lại mù mờ trước những lỗi lầm của chính mình. Lắm khi, cái lỗi nhỏ như cái rác trong mắt người khác, ta cũng nhìn ra và nhanh chóng chỉ trích; trong khi cái xà lớn trong mắt mình lại không hề hay biết. Chúng ta thường dễ dàng kết án những lỗi lầm vụn vặt của tha nhân nhưng lại thiếu sự thành thật và khiêm tốn để nhìn lại những tội lỗi nghiêm trọng nơi chính bản thân.
Lời Chúa Giêsu nhắc nhở: “Sao anh lại nói với người anh em: ‘Hãy để tôi lấy cái rác ra khỏi mắt bạn’, trong khi có cả cái xà trong con mắt anh?”. Mỗi khi xét đoán ai, tôi không chỉ xa rời người ấy mà còn tự phong mình làm thẩm phán. Xét đoán người khác chính là hành vi đi tìm sai sót như thể “bới lông tìm vết” hay như câu nói: “Chân mình thì lấm bê bê, cứ lo cầm đuốc mà rê chân người”. Tôi quên rằng, chính tôi cũng đầy khuyết điểm, và không có quyền để lên án người khác. Trước mặt Thiên Chúa, tôi mới là người cần được thanh tẩy, cần được chữa lành. Khi tôi xét đoán người khác một cách sai lầm hay chủ quan là tôi đang tự lên án chính mình trước mặt Thiên Chúa.
Trong đời sống thường ngày, đã bao lần tôi vội vã phê phán hay nghĩ xấu cho một ai đó mà chẳng biết đằng sau họ là nỗi khổ đau, những điều thầm kín mà tôi không hề hay biết. Mỗi người đều là một câu chuyện, là một hành trình riêng mà tôi không thể dễ dàng thấu hiểu. Con người là “nhân vô thập toàn”, nên thay vì xét đoán, tôi được mời gọi để cảm thông, nâng đỡ và yêu thương. Mỗi người là đền thờ Chúa ngự, là hình ảnh sống động của Thiên Chúa. Vậy nên hãy sống tinh thần huynh đệ bằng đức ái trong Đức Kitô.
Thánh Phaolô dạy rằng: “Đức ái tha thứ tất cả, tin tưởng tất cả, chịu đựng tất cả” (1Cr 13,7). Chỉ với đức ái, chúng ta mới có thể chấp nhận sự khác biệt của nhau, vượt qua định kiến và giúp nhau cùng nên thánh.
Tóm lại, như lời Chúa Giêsu đã dạy: “Anh em đừng xét đoán, để khỏi bị Thiên Chúa xét đoán, vì anh em xét đoán thế nào, thì anh em cũng sẽ bị Thiên Chúa xét đoán như vậy; và anh em đong đấu nào, thì Thiên Chúa cũng sẽ đong đấu ấy cho anh em” (Mt 7,1-2). Nghĩa là, nếu chúng ta dùng lăng kính hẹp hòi để xét đoán người khác thì chính chúng ta cũng sẽ phải trả lẽ theo đúng lăng kính ấy. Vì thế, khi cần phải xét đoán, điều quan trọng là phải nhìn lại chính mình trước tiên: lời nói của tôi có khách quan không? Có phát xuất từ tình yêu thương và sự thật không?
Lạy Chúa, xin giúp con luôn biết chân thành nhận ra lỗi lầm của mình, đừng vội xét đoán anh em kẻo làm tổn thương họ và chính mình. Xin Chúa thánh hóa sự yếu đuối và tội lỗi đang đè nặng nơi con để con được thanh tẩy tâm hồn và trở nên môn đệ chân chính của Chúa trong bàn tay yêu thương và khoan dung của Ngài. Amen.