02.11.2020 – Thứ Hai Tuần XXXI TN – Lễ các đẳng, cầu cho các tín hữu đã qua đời
Sao Ngài bỏ rơi con?
Lời Chúa: Mc 15, 33-39
Vào giờ thứ sáu, bóng tối bao phủ khắp mặt đất mãi đến giờ thứ chín. Vào giờ thứ chín, Ðức Giêsu kêu lớn tiếng: “Êlôi, Êlôi, lama sabácthani!” Nghĩa là: “Lạy Thiên Chúa, Thiên Chúa của con, sao Ngài bỏ rơi con?” Nghe vậy, một vài người đứng đó liền nói: “Kìa hắn kêu cứu ông Êlia”. Rồi có kẻ chạy đi lấy một miếng bọt biển, thấm đầy giấm, cắm vào một cây sậy, đưa lên cho Người uống mà nói: “Ðể xem ông Êlia có đến đem hắn xuống không.” Ðức Giêsu lại kêu lên một tiếng lớn, rồi tắt thở. Bức màn trướng trong Ðền Thờ bỗng xé ra làm hai từ trên xuống dưới. Viên đại đội trưởng đứng đối diện với Ðức Giêsu, thấy Người tắt thở như vậy liền nói: “Quả thật, người này là Con Thiên Chúa.”
Suy niệm:
Ðoạn Tin Mừng trên đây kể lại cho ta
cuộc đời Ðức Giêsu vào những giây phút cuối.
Ngài đã đón nhận cái chết một cách không dễ dàng
sau nhiều giờ hấp hối trên thập giá.
Ðau đớn đến tột cùng, nhục nhã và cô đơn kinh khủng.
Có vẻ lúc đó Cha lại vắng mặt và làm thinh.
“Lạy Thiên Chúa của con, sao Ngài bỏ rơi con?”
Ðức Giêsu có cảm tưởng như Cha bỏ rơi mình
vào chính lúc Ngài vâng phục Cha, chấp nhận cái chết.
Chúng ta cần nghe được tiếng kêu xé ruột của Ðức Giêsu.
Ngài kêu bằng tất cả sức lực còn lại của mình.
Ngài kêu một tiếng lớn, rồi tắt lịm.
Chúng ta thích thấy Ðức Giêsu chết bình an hơn,
chết anh hùng hơn và chết lành hơn.
Nhưng Ðấng vô tội, chết thay cho cả nhân loại,
đã chẳng được hưởng chút êm đềm nào từ Thiên Chúa.
Lời cuối của Ngài là một tiếng gọi: Lạy Thiên Chúa của con,
một câu hỏi tại sao mà Ngài không rõ câu trả lời.
Ðức Giêsu đã nhắm mắt trong niềm tin trần trụi.
Tháng 11 được dành để nhớ đến những người đã khuất.
Ðã có thời người ta cho rằng theo đạo là bất hiếu,
vì không lo giỗ chạp, cúng vái, nhang đèn…
Nhưng trong niềm tin của Kitô giáo,
điều người chết cần không phải là đồ ăn hay vàng mã,
mà là cầu nguyện, hy sinh, việc lành và thánh lễ.
Ngọn lửa luyện ngục tuy gây nhiều đau đớn không nguôi,
nhưng có sức tẩy luyện, biến đổi và thánh hóa.
Có thể nói các linh hồn ở luyện ngục có phúc hơn ta,
vì họ biết chắc chắn sớm muộn gì họ cũng vào thiên đàng.
Chính vì thế họ vui lòng để cho tình yêu Chúa thanh lọc,
và càng lúc càng trở nên hoàn hảo hơn để đến gần bên Chúa.
Chúng ta cần sống mầu nhiệm các thánh thông công.
Các thánh trên trời chuyển cầu cho Hội Thánh dưới thế.
Hội Thánh dưới thế chuyển cầu cho các linh hồn đau khổ.
Tất cả liên đới với nhau như các chi thể của một thân thể.
Trong tháng này Hội Thánh mời chúng ta đi viếng nghĩa trang
để cầu nguyện cho các người thân yêu đã lìa đời.
Những hàng mộ nói với ta về cái chết không sao tránh được.
Dù già hay trẻ, dù khỏe hay đau, dù giàu hay nghèo,
nhưng cuối cùng cái chết vẫn là điểm hẹn.
Cái chết được chia đều cho mọi người.
Nghĩa trang có phải là nơi an nghỉ cuối cùng không?
Con người còn gì khi thân xác nát tan trong lòng đất?
Nhờ Ðức Giêsu phục sinh mà mầu nhiệm cái chết được vén mở.
Cái chết chỉ là nhịp cầu đưa ta vào cõi sống.
Con người sống là để chết, và chết là để sống mãi,
sống một cuộc sống hạnh phúc tuyệt vời hơn nhiều.
Cùng với thánh Phanxicô, xin gọi cái chết là chị – Chị Chết.
Ước gì người Kitô hữu học được nghệ thuật sống
nhờ biết đón lấy cái chết trong niềm hy vọng tin yêu.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
nếu người ta cứ phải sống mãi trên cõi đời này
thì thật là phiền toái.
Nhưng cái chết vẫn làm chúng con đau đớn
vì phải chia tay với những người thân yêu,
vì bao mộng mơ, dự tính còn dang dở.
Xin cho chúng con đừng nhìn cái chết
như một định mệnh nghiệt ngã và phi lý
nhưng như một hành trình
trở về nguồn cội yêu thương.
Lạy Chúa Giêsu, trước cái chết thập giá,
Chúa đã run sợ, nhưng không tháo lui,
và Chúa đã chết trong niềm vâng phục tín thác,
để trở nên người đầu tiên bước vào cõi sống viên mãn.
Xin cho chúng con nghe được lời dạy dỗ của cái chết.
Cái chết cho thấy cuộc sống mong manh, ngắn ngủi,
chính vì thế từng giây phút trôi qua thật quý báu.
Cái chết bất ngờ mời gọi chúng con luôn tỉnh thức.
Cái chết nhắc nhở chúng con là khách lữ hành
đang trên đường về quê hương vĩnh cửu.
Sống một đời và chết một lần.
Lạy Chúa, đó là thân phận làm người của chúng con.
Xin dạy chúng con biết cách chết nhờ biết cách sống. Amen.
Lm. Ant. Nguyễn Cao Siêu SJ.
Lời Chúa:
“Chúa phán: Chính Thầy là sự sống lại và là sự sống. Ai tin vào Thầy thì dù đã chết, cũng sẽ được sống”. (Ga 6,25)
Câu chuyện minh họa:
Người ta kể rằng: Có một người duy nhất sống sót trong một tai nạn đắm tàu và trôi dạt trên một hoang đảo nhỏ. Kiệt sức, nhưng cuối cùng anh đã gom được những mẫu gỗ trôi dạt và tạo cho mình một túp lều nhỏ để trú ẩn và cất giữ một vài đồ đạc còn sót lại. Ngày ngày anh nhìn về chân trời cầu mong được cứu thoát, nhưng dường như vô ích.
Thế rồi một ngày, như thường lệ anh rời khỏi chòi để tìm thức ăn trong khi bếp lửa trong lều vẫn cháy. Khi anh trở về thì túp lều nhỏ đã ngập trong lửa, khói cuộn bốc lên trời cao. Điều tồi tệ nhất đã xảy đến. Mọi thứ đều tiêu tan thành tro bụi. Anh chết lặng trong sự tuyệt vọng: “Sao mọi việc lại thế này lại xảy đến với tôi hở trời!”.
Thế nhưng, rạng sáng hôm sau, anh bị đánh thức bởi âm thanh của một chiếc tàu đang tiến đến gần đảo. Người ta đã đến để cứu anh. “Làm sao các anh biết được tôi ở đây?” – Anh hỏi những người cứu mình. Họ trả lời: “Chúng tôi thấy tín hiệu khói của anh”.
Suy niệm:
Các linh hồn đã qua đời luôn trông mong nơi những người còn sống nhớ đến họ và cứu họ thoát sự trầm luân, bằng những hy sinh, lời cầu nguyện và lòng quảng đại. Ngọn lửa vô tình bốc cháy của người thanh niên đã trở thành dấu hiệu cho người lái tàu đến cứu anh. Cũng vậy, Giáo hội dành tháng 11 như dấu hiệu để chúng ta tưởng nhớ và cầu nguyện cho các linh hồn, cách riêng trong ngày lễ hôm nay. Họ là những người thân của chúng ta, đang tha thiết trông chờ những lời kinh, hy sinh, thánh lễ… của chúng ta mỗi ngày. Đó cũng là cách chúng ta đền ơn họ, báo hiếu công ơn cha mẹ, những người thân yêu của chúng ta đã qua đời.
Lạy Chúa, xin thánh hóa những hy sinh, những công việc chúng con làm hôm nay như của lễ dâng lên Chúa, và xin Chúa thương cứu rỗi các linh hồn.
Têrêsa Mai An
Gp. Mỹ Tho
SUY NIỆM THEO TẬP SÁCH KINH TỐI GIA ĐÌNH GP. PHÚ CƯỜNG
Trong kinh Tin Kính, chúng ta vẫn tuyên xưng mầu nhiệm các thánh cùng thông công. Đó là sự hiệp thông mật thiết giữa 3 thành phần của Hội Thánh, bao gồm Hội Thánh thiên quốc, Hội Thánh lữ hành, và Hội Thánh thanh luyện. Vì thế, thật là hợp lý khi mà hôm qua, Hội Thánh lữ hành chúng ta đã hân hoan chia sẻ niềm vui và cảm tạ Chúa với các thánh trên trời; còn hôm nay, chúng ta lại cùng nhau hiệp thông cầu nguyện cho Hội Thánh thanh luyện là các linh hồn ở trong luyện ngục.
Các linh hồn là những người đã ra đi trước chúng ta, trong đó có cha mẹ, ông bà tổ tiên nội ngoại, bạn bè của chúng ta, v.v. Nhằm mục đích tỏ tình liên đới với những người đã khuất, người Công Giáo có nhiều cách thức để thể hiện. Chẳng hạn ở Philiphin, vào ngày lễ giỗ, đặc biệt là ngày lễ Các đẳng, cả gia đình cùng ra nghĩa trang, ăn uống, sinh hoạt và sống bên mộ người thân trọn cả ngày. Ở Việt Nam chúng ta, thì có tập tục trang hoàng bông hoa, đèn nến nơi lăng mộ, viếng nghĩa trang, sửa sang bàn thờ, thắp nén hương, trưng hoa quả, v.v. Đây là những cách thế biểu lộ nét nghĩa tình rất cao đẹp đối với những người đã khuất.
Thánh nữ Mônica khi đang hấp hối trên giường, đã nhắn nhủ con ngài là Augustinô như sau: “Mẹ chỉ xin con một điều là hãy nhớ đến mẹ khi tới bàn tiệc thánh”. Nhớ thì nhớ tới lúc nào cũng được, tại sao thánh nữ chỉ xin thánh Augustinô nhớ đến mình nơi bàn tiệc thánh? Giáo lý Hội Thánh Công Giáo trình bày cho chúng ta biết, trong mỗi thánh lễ, ơn cứu độ qua sự hy sinh chịu chết của Chúa Giêsu trên thánh giá luôn hiện diện; đồng thời, ơn cứu độ ấy mang đến cho các linh hồn ơn tha thứ tội lỗi mà khi xưa đã vấp phạm. Và nhờ đó, các linh hồn tìm được sự sống vĩnh cửu nơi Thiên Chúa. Vậy nên thánh nữ Mônica đã thấy rõ hiệu quả lớn lao của thánh lễ, nơi đó: Thiên Chúa nhớ đến con người, Giáo Hội nhớ đến con cái mình, mọi Kitô hữu nhớ nhau, và chúng ta nhớ đến những người đã khuất.
Và trong bài Tin Mừng hôm nay, anh “trộm lành” đã cho chúng ta thấy một niềm xác tín mạnh mẽ. Anh đã diễn tả lòng tin của mình vào Chúa Giêsu bằng một lời thỉnh cầu: “Ông Giêsu ơi, khi ông vào nước của ông, xin nhớ đến tôi!”. Nếu để ý chúng ta sẽ nhận ra anh ta không xin Chúa Giêsu cứu mình khỏi chết, vì anh chấp nhận cái chết như là hình phạt xứng đáng. Nhưng anh xác tín rằng Chúa Giêsu không chấm dứt cuộc đời với cái chết, mà qua cái chết, Người sẽ đi vào vương quốc của Người. Như vậy, Chúa Giêsu cũng không cứu người ta khỏi cái chết, nhưng là đưa người ta sang bên kia cái chết. Người đi vào vương quốc của Người và đưa vào đó tất cả những ai tín thác vào Người. Kết quả thật bất ngờ, Chúa Giêsu đã trả lời cho anh ta: “Tôi bảo thật anh, hôm nay, anh sẽ được ở với tôi trên thiên đàng”. Với lời tuyên bố này, Chúa Giêsu cho thấy, với cái chết, Người sẽ đi vào trong sự hiệp thông vĩnh hằng với Thiên Chúa; đồng thời, Người sẽ bố trí để đưa người ta đi vào sự hiệp thông trọn vẹn ngày. Đó chẳng phải là niềm tin tưởng và là niềm hy vọng của chúng ta hôm nay, khi chúng ta dâng thánh lễ để cầu nguyện cho những người thân yêu đã ra đi trước chúng ta hay sao?
Có lẽ nhiều người trong chúng ta cũng đã từng nghe những lời van xin tương tự như thánh Mônica, những lời phát ra từ môi miệng của những người thân yêu trước khi họ từ giã cõi đời. Nhưng xa mặt cách lòng, có thể nhiều người trong chúng ta đã lãng quên những lời van xin thống thiết ấy. Vậy thì hôm nay và trong mỗi ngày sống, chúng ta hãy cố gắng kết hiệp với hy tế của Chúa Giêsu trên bàn thánh, để cầu nguyện cho những người thân yêu của chúng ta sớm được hưởng kiến tôn nhan Chúa.
Lạy Chúa Giêsu, xin cho chúng con luôn ý thức được giá trị của hy tế thập giá mà Chúa đã gánh chịu để cứu lấy chúng con; hầu chúng con có thể sống tương quan mật thiết đối với những người đã qua đời. Amen.
#giaophanbaria #gpbr #suyniemhangngay #suyniemloichuahangngay