30.06.2020 – Thứ Ba Tuần XIII Thường niên
Người vẫn ngủ
Lời Chúa: Mt 8, 23-27
Khi ấy Đức Giêsu xuống thuyền, các môn đệ đi theo Người. Bỗng nhiên biển động mạnh khiến sóng ập vào thuyền, nhưng Người vẫn ngủ. Các ông lại gần đánh thức Người và nói: “Thưa Ngài, xin cứu chúng con, chúng con chết mất!” Đức Giêsu nói: “Sao nhát thế, hỡi những người kém lòng tin!” Rồi Người trỗi dậy, ngăm đe gió và biển: biển liền lặng như tờ. Người ta ngạc nhiên và nói: “Ông này là người thế nào mà cả đến gió và biển cũng tuân lệnh?”
Suy niệm :
Nếu mức nước biển dâng lên thêm một mét do nạn toàn cầu ấm lên,
nhiều vùng đất của nước Việt Nam sẽ bị chìm dưới mặt nước.
Bão lụt, hạn hán, động đất, núi lửa, vẫn là những thảm họa cho con người.
Ngày nay người ta biết rằng phần lớn thiên tai không do Trời,
nhưng do con người phá hoại trái đất là công trình tốt đẹp của Trời cao.
Bài Tin Mừng hôm nay cho thấy uy quyền của Đức Giêsu,
không phải trên ma quỷ hay bệnh tật, nhưng trên thiên nhiên.
Ngài đã dùng quyền đó để bảo vệ các môn đệ khỏi bị dập vùi bởi sóng gió.
Thầy Giêsu đã ra lệnh cho họ qua bên kia hồ (Mt 8, 18).
Ngài xuống thuyền trước, các môn đệ theo sau (c. 23).
Đi theo Thầy Giêsu, trên cùng một con thuyền, đâu hẳn được bình an.
Cơn bão lớn ngoài biển đến thật bất ngờ,
khiến con thuyền của Thầy trò chao đảo vì sóng gió.
Giữa cơn cuồng nộ của biển cả, giữa sự kinh hoàng nhốn nháo của các môn đệ,
Thầy Giêsu vẫn ngủ yên.
Dường như chẳng có gì khuấy động được giấc ngủ bình an của Thầy.
“Thưa Ngài, xin cứu, chúng con chết mất” (c. 25).
Lời đánh thức vội vã, hối thúc, khi cái chết đã gần kề.
Nhưng Thầy Giêsu lại chẳng có vẻ gì vội vã.
Giữa tiếng thét gào của sóng gió và sự chòng chành của con thuyền,
Thầy Giêsu đã quở trách các môn đệ vì sự cuống cuồng sợ hãi của họ,
hậu quả của việc thiếu lòng tin (c. 26).
Thầy đã không làm cho biển lặng sóng yên ngay lập tức,
vì tập bình an giữa sóng gió là điều khó và cần hơn nhiều.
Lắm khi chúng ta không hiểu tại sao thuyền đời chúng ta gặp bão,
dù có Thầy trong thuyền, dù chúng ta đã theo Thầy nghiêm túc.
Chúng ta lại càng không hiểu tại sao Thầy có thể ngủ được bình an,
khi chúng ta gặp muôn vàn thử thách và rơi vào tuyệt vọng.
Nhưng Thầy Giêsu cũng không hiểu tại sao chúng ta lại sợ đến thế (c. 26).
Tại sao chúng ta lại sợ thuyền chìm hay sợ chết ?
Nếu có đức tin vào Thầy thì sóng gió đâu nhận chìm được chúng ta.
“Thiên Chúa ngủ” mãi mãi là điều khó hiểu và khó chịu.
Đừng ngại đánh thức Ngài và kêu cứu.
Đừng ngại la to át tiếng sóng, để làm cho Ngài nghe được.
Nhưng cũng nên nhìn Ngài ngủ bình an, để khỏi bị hốt hoảng.
Không hẳn là Ngài sẽ trỗi dậy ngay và dẹp tan bão tố.
Không hẳn là chúng ta sẽ được giải thoát ngay khỏi mọi nỗi hiểm nghèo.
Điều quan trọng là lòng ta được bình an,
vì biết Ngài vẫn bình an ở lại trong con thuyền đời ta.
Cầu nguyện :
Lạy Chúa Giêsu,
con chẳng dám xin đi trên mặt nước như Phêrô,
nhưng nhiều khi con cảm thấy
sống đức tin giữa lòng cuộc đời
chẳng khác nào đi trên mặt nước.
Có bao thứ sóng gió đẩy đưa và lôi cuốn.
Có bao cám dỗ muốn hút con vô vực sâu.
Cả sự nặng nề của thân xác con
cũng kéo ghì con xuống.
Đi trên mặt nước cuộc đời chẳng mấy dễ dàng.
Nhiều khi con thấy mình bàng hoàng sợ hãi.
Xin cứu con khi con hầu chìm.
Xin nắm lấy tay con khi con quỵ ngã.
Xin nâng đỡ niềm tin yếu ớt của con,
để con trở nên nhẹ tênh
mà bước những bước dài hướng về Chúa. Amen.
Lm. Ant. Nguyễn Cao Siêu SJ.
Lời Chúa:
“Thưa Ngài, xin cứu chúng con, chúng con chết mất!” (Mt 8,25)
Câu chuyện minh họa:
Một sĩ quan người Anh có đức tin mạnh mẽ được phái đến phục vụ ở một xứ nọ. Ông cùng gia đình xuống thuyền để đi đến đó. Thuyền rời bến được vài ngày thì biển động mạnh, một cơn bão kinh khủng ập đến làm thuyền có nguy cơ bị đắm. Sự lo lắng, nỗi sợ hãi xâm chiếm tất cả mọi người trên thuyền. Vợ của viên sĩ quan là người tỏ ra lo sợ hơn cả. Bà trách cứ chồng bà, vì trái với phản ứng sợ hãi của vợ, ông tỏ ra rất bình tĩnh. Thái độ bình tĩnh này bị bà xem như một biểu lộ sự thiếu lo lắng, yêu thương đối với bà và con cái. Sau khi nói vài lời ngắn gọn với vợ, ông rời căn phòng, nhưng liền sau đó ông quay trở lại với thanh kiếm trên tay. Với ánh mắt thảm não, ông tiến về phía người vợ và dí mũi kiếm vào ngực bà. Lúc đầu bà này sợ tái mặt, nhưng sau đó bỗng bà cười lớn tiếng, không hề tỏ vẻ sợ hãi.
– Làm sao em có thể cười khi em cảm thấy mũi nhọn của lưỡi kiếm trên ngực em? Em không sợ sao? – viên sĩ quan hỏi –
– Làm sao em sợ được – bà trả lời, – khi em thấy lưỡi kiếm ấy ở trong tay một người thương em.
– Vậy tại sao em lại muốn anh sợ cơn bão tố này khi anh biết rằng nó ở trong tay của Cha anh là Người hằng yêu mến anh?”
Suy niệm:
Tâm trạng của các môn đệ trong bài Tin Mừng hôm nay, có lẽ cũng là tâm trạng của nhiều người trong chúng ta. Thử hỏi có ai trong chúng ta mà đã không hơn một lần phải đối đầu với những cơn cuồng phong trong cuộc sống không? Đó chính là những lúc chúng ta bị dao động bởi những lo lắng buồn phiền, bởi những hận thù ghen ghét, bởi những dục tình bất chính cuốn hút. Vào những lúc đó, Chúa vẫn ở bên cạnh chúng ta, để sẵn sàng cứu chúng ta, nếu chúng ta nhận ra sự hiện diện của Ngài và đặt niềm tin vào Ngài.
Lạy Chúa là cứu cánh đời con, xin cho con luôn cảm nghiệm Chúa luôn ở cạnh con để đời con có Chúa là chỗ dựa vững chắc.
Têrêsa Mai An
Gp. Mỹ Tho
SUY NIỆM THEO TẬP SÁCH KINH TỐI GIA ĐÌNH GP. PHÚ CƯỜNG
Trước cơn sóng gào gió rít dữ dội, những ngư dân dày dặn kinh nghiệm như các môn đệ của Chúa Giêsu cũng phải kinh hoàng sợ hãi. Thế mà Người vẫn ngủ. Các ông vội vã đánh thức Người, xin Người cứu họ. Nhưng Chúa Giêsu không vội dẹp yên sóng gió như lời các ông yêu cầu; đối lại, Người đánh thức các ông, đánh thức đức tin đang ngủ mê của họ: “Sao nhát thế, hỡi những kẻ kém lòng tin!”. Chúa Giêsu vẫn hiện diện đó. Người có ngủ, nhưng Người biết những gì đang xảy ra và biết cần làm gì. Làm cho sóng biển yên lặng là cần, nhưng đánh thức lòng tin của các môn đệ còn cần hơn; đó là điều phải làm trước hết.
Trong bối cảnh đó, biến cố Chúa Giêsu dẹp yên sóng gió không chỉ để cứu các môn đệ khỏi sự tàn phá của sức mạnh thiên nhiên, nhưng còn là lời mặc khải căn tính đích thực của Người. Quả vậy, qua biến cố này thánh Mátthêu muốn khai mở một sự thật vượt quá lý trí của con người: Chúa Giêsu chính là Đấng Thiên Sai mà Thiên Chúa hứa ban để cứu nhân loại thoát khỏi vòng nô lệ của tội lỗi. Chắc chắn quyền năng của Người vượt trên sức mạnh của ma quỷ – kẻ gây ra và cầm đầu tội lỗi. Vì thế, Chúa Giêsu là điểm tựa vững chắc đem lại nguồn an bình và ơn giải thoát cho tất cả những ai biết cậy trông vào Người.
Giữa biển đời, lúc này hay lúc khác, ai cũng phải đối diện đau khổ, thất bại, bất an, buồn sầu, v.v. Những lúc như thế, chúng ta dễ rơi vào cảnh quẫn trí hoang mang, loay hoay chèo chống đối phó với những sóng gió cuộc đời, thế mà Thiên Chúa vẫn im lặng; thậm chí có lúc chúng ta tưởng rằng Ngài vắng mặt hoặc không hiện hữu. Chúng ta đừng quên rằng Ngài vẫn hiện diện bên cạnh, đang nhắc nhở, đánh thức lòng tin của chúng ta: “Đức tin của anh em đâu rồi?” (Lc 8, 25). Những lúc như thế, chúng ta hãy nhớ đến Ngài và cầu xin: “Thưa Ngài, xin cứu chúng con”. Vì chúng ta tin rằng duy chỉ nơi Chúa Giêsu Kitô, nhân loại mới tìm thấy điểm tựa đích thực đem lại hạnh phúc vĩnh cửu cho mọi người.
Lạy Chúa Giêsu, xin khơi dậy đức tin trong chúng con, để trước sóng gió cuộc đời, chúng con luôn can trường và bình an vì biết rằng Chúa là nguồn an ủi, đỡ nâng, vẫn đồng hành và phù trợ chúng con. Amen.