07.06.2025 – Thứ Bảy Tuần VII Phục Sinh
Lời Chúa: Ga 21, 20 -25
“Chính môn đệ này làm chứng về những việc đó và đã viết ra”.
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan.
Khi ấy, Phêrô quay lại, thấy môn đệ Chúa Giêsu yêu mến theo sau, cũng là người nằm sát ngực Chúa trong bữa ăn tối và hỏi “Thưa Thầy, ai là người sẽ nộp Thầy?” Vậy khi thấy môn đệ đó, Phêrô hỏi Chúa Giêsu rằng: “Còn người này thì sao?” Chúa Giêsu đáp: “Nếu Thầy muốn nó cứ ở lại mãi cho tới khi Thầy đến thì việc gì đến con? Phần con, cứ theo Thầy”. Vì thế, có tiếng đồn trong anh em là môn đệ này sẽ không chết. Nhưng Chúa Giêsu không nói với Phêrô: “Nó sẽ không chết”, mà Người chỉ nói: “Nếu Thầy muốn nó cứ ở lại mãi cho tới khi Thầy đến thì việc gì đến con”.
Chính môn đệ này làm chứng về những việc đó và đã viết ra, và chúng tôi biết lời chứng của người ấy xác thật. Còn nhiều việc khác Chúa Giêsu đã làm, nếu chép lại từng việc một thì tôi thiết tưởng cả thế giới cũng không thể chứa hết các sách viết ra. Ðó là lời Chúa.
Suy niệm:
Trong bài Tin Mừng hôm nay, ngoài Đức Giêsu và Phêrô, còn có người môn đệ được Đức Giêsu thương mến. Anh đã có mặt trong bữa Tiệc Ly cùng với Phêrô, đã nằm gần Thầy, và được Phêrô nhờ hỏi Thầy xem ai là kẻ phản bội (13,23-25). Anh đã đưa Phêrô vào dinh thượng tế khi Đức Giêsu bị bắt (18,15-16). Anh đã cùng với Phêrô chạy ra ngôi mộ trống lúc ban mai, nhưng anh chạy nhanh hơn, và tin trước Phêrô (20,3-10). Khi Phêrô chối Thầy ba lần và không lộ diện nữa (18,17-18.25-27), thì anh là môn đệ duy nhất đứng gần thập giá Đức Giêsu, và được Ngài trao Thân Mẫu của mình để làm Mẹ của anh (19,25-27). Trong lần Đức Giêsu tỏ mình bên bờ hồ Galilê, sau mẻ cá lạ (21,4-7), anh là người đầu tiên nhận ra Thầy, và nói với Phêrô: “Chúa đó!”
Có vẻ hình ảnh người môn đệ được Chúa thương nổi trội hơn Phêrô. Dù sao Simon Phêrô đã ba lần tuyên xưng tình yêu trước Thầy, và ba lần Thầy giao cho anh chăm sóc đoàn chiên như người mục tử. Thầy còn tiên báo cái chết tử đạo của anh, và mời anh một lần nữa: “Hãy theo Thầy” (21,19; x. 13,36-37). Đó là đường đời của Phêrô, một môn đệ và một mục tử. Nhưng đâu là con đường tương lai của người môn đệ kia? Phêrô đi theo Đức Giêsu, quay lại, thấy anh này cũng đang đi theo. “Thưa Thầy, còn anh này thì sao?” (c. 21). Đức Giêsu đã không bảo là anh này sẽ không chết, hay anh còn sống mãi cho đến ngày Ngài quang lâm (c. 23).
Khi cuốn Tin Mừng Thứ Tư được viết xong vào cuối thế kỷ thứ nhất, thì người môn đệ kia đã qua đời, nhưng không được phúc tử đạo. Như thế, tiếng đồn về câu nói của Đức Giêsu là sai sự thật (c. 22). Những gì anh để lại cho thế giới là cuốn Tin Mừng Thứ Tư: “Chính môn đệ này làm chứng về những điều đó và đã viết ra. Chúng tôi biết rằng lời chứng của người ấy là xác thực” (c. 24). Người môn đệ này cho chúng ta một lời chứng đáng tin, vì anh là người đã sống bên Thầy Giêsu, thật gần gũi. Anh đã mắt thấy tai nghe, và có kinh nghiệm thân thiết với Thầy.
Không hẳn anh đích thân cầm bút viết cuốn Tin Mừng này, nhưng anh lại chính là tác giả của mọi điều được viết trong đó. Tất cả là kinh nghiệm riêng tư anh đã trải qua với Thầy Giêsu, và những suy niệm lâu dài dưới ánh sáng Phục sinh và Thánh Thần. Người môn đệ này còn là người sáng lập một cộng đoàn tín hữu. Cộng đoàn ấy được ám chỉ qua đại từ “chúng tôi” (c. 24; x. 1,14.16). Một người trong cộng đoàn đã viết chương cuối này (c. 25: “tôi”).
Ai là người môn đệ được Đức Giêsu thương mến? Nhiều người nghĩ anh là Gioan, nhiều người lại nghĩ khác. Dù sao anh thật là một môn đệ lý tưởng cho chúng ta. Điều anh để lại cho đời trong cuốn Tin Mừng là điều anh xác tín. Anh là nhân chứng đáng tin cậy của Đức Kitô, Con Thiên Chúa. Đúng anh là người được Thầy yêu và là người đã hết lòng yêu Thầy.
Cầu nguyện:
Lạy Thiên Chúa của đời con, chỉ trong tình yêu con mới tìm thấy Chúa. Trong tình yêu, toàn bộ con người con vươn ra khỏi những ranh giới cứng nhắc của óc hẹp hòi và của thái độ tự khẳng định đầy bất an khiến con bị giam mình trong sự nghèo nàn và trống rỗng. Trong tình yêu, mọi sức mạnh của hồn con tuôn chảy về Chúa, chẳng bao giờ còn muốn quay trở lại, nhưng chỉ muốn mất mình trọn vẹn trong Chúa, vì qua tình yêu, Chúa là trung tâm sâu nhất của lòng con, Chúa gần con hơn cả chính con gần con. Nhưng khi con yêu Chúa, khi con tìm cách phá vỡ vòng vây chật hẹp của cái tôi, và vứt bỏ sau lưng nỗi khắc khoải không nguôi về những câu hỏi còn bỏ ngỏ, khi đôi mắt mù lòa của con không còn chỉ nhìn từ xa và từ bên ngoài ánh rạng ngời không thể lại gần được của Chúa, và hơn nữa, lạy Chúa là Đấng vô phương thấu hiểu, khi qua tình yêu, Chúa trở nên trung tâm sâu nhất của đời con, khi ấy con mới có thể chôn mình hoàn toàn trong Chúa, lạy Thiên Chúa nhiệm màu, và chôn mọi câu hỏi của con cùng với con.
(Karl Rahner, S.J.)
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J
SUY NIỆM THEO TẬP SÁCH KINH TỐI GIA ĐÌNH
GP. PHÚ CƯỜNG
HIỆP THÔNG LOAN BÁO TIN MỪNG
Trong Tin mừng Gioan, có một nhân vật được tác giả xây dựng như hình mẫu lý tưởng của người môn đệ. Người ấy được gọi là “người môn đệ Chúa yêu” và truyền thống cho rằng đó chính là tác giả Tin mừng thứ tư – thánh Gioan tông đồ. Ông là người được Chúa Giêsu cho tham dự vào những biến cố quan trọng trong cuộc đời của Người: là người đã nghiêng đầu vào ngực Chúa Giêsu trong bữa Tiệc Ly, là người duy nhất đứng dưới chân thập giá và được Chúa trao phó Đức Mẹ, là người đầu tiên nhận ra Chúa đã sống lại khi thấy ngôi mộ trống. Giữa ông và Chúa Giêsu luôn có một mối tương quan đặc biệt hơn các môn đệ khác.
Có lẽ đó cũng là lý do khiến thánh Phêrô, sau khi được Chúa Giêsu phục sinh trao phó sứ mạng chăn dắt đoàn chiên, lại hỏi về Gioan: “Còn anh này thì sao?”.
Một số người có thể nhìn nhận câu hỏi của Phêrô một cách tiêu cực, cho rằng ông ghen tị hoặc muốn xác nhận địa vị của mình so với Gioan. Tuy nhiên, nếu nhìn với cái nhìn cảm thông và tích cực hơn, có thể Phêrô đang cảm thấy mặc cảm, tự ti. Trước khi trao sứ mạng, Chúa đã ba lần hỏi ông: “Anh có yêu mến Thầy không?”, điều đó có lẽ khiến ông nhớ lại ba lần mình chối Thầy và cảm thấy bất xứng. Có thể ông nghĩ: Gioan mới là người xứng đáng. Tại sao Thầy không trao trách nhiệm ấy cho người môn đệ thân thiết và trung tín hơn mà lại giao cho con – một kẻ từng phản bội?
Đối diện với nỗi băn khoăn ấy, Chúa Giêsu đã trả lời ngắn gọn nhưng sâu sắc: “Phần anh, hãy theo Thầy”. Lời ấy không chỉ dành riêng cho Phêrô mà còn là lời mời gọi cho mỗi người chúng ta. Mỗi người có một hành trình riêng, một ơn gọi riêng, và một sứ vụ riêng trong chương trình yêu thương của Thiên Chúa. Điều quan trọng là chúng ta trung thành với con đường Chúa dành cho mình chứ không phải nhìn sang hành trình của người khác để so sánh, hơn thua hay phán xét.
Thực tế, nhiều khi chúng ta cũng như Phêrô. Thay vì chú tâm vào điều Chúa muốn nơi mình, chúng ta lại dễ bận tâm đến người khác: họ làm gì, sống ra sao, được Chúa chúc phúc thế nào… mà quên mất việc xét lại chính mình: Tôi đang sống ra sao? Tôi đã đáp lại lời mời gọi của Chúa thế nào? Tôi có đang sử dụng tốt những ơn lành Chúa ban – về thời giờ, khả năng, vật chất và các mối tương quan – không?
Ước gì mỗi người chúng ta luôn ý thức rằng: trong ánh nhìn yêu thương của Thiên Chúa, không ai là kém phần quan trọng. Ai cũng được Chúa mời gọi và trao cho một vị trí, một trách nhiệm trong kế hoạch cứu độ của Ngài. Và dù hành trình có khác nhau, điểm đến vẫn là chính Chúa.
Lạy Chúa, xin giúp chúng con luôn biết lắng nghe lời mời gọi “hãy theo Thầy” với tâm hồn đơn sơ và khiêm tốn. Xin cũng giúp chúng con luôn biết chuyên tâm bước đi trong ơn gọi của mình, không so đo, không phân bì nhưng luôn tín thác và trung thành với sứ mạng Chúa trao ban. Amen.