13.05.2025 – Thứ Ba Tuần IV Phục Sinh
Lời Chúa: Ga 10,22-30
“Tôi và Cha Tôi là một”.
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan.
Khi ấy, người ta mừng lễ Cung Hiến tại Giêrusalem. Bấy giờ là mùa đông. Chúa Giêsu đi bách bộ tại đền thờ, dưới cửa Salômôn. Người Do Thái vây quanh Người và nói: “Ông còn để chúng tôi thắc mắc cho đến bao giờ? Nếu ông là Ðức Kitô, thì xin ông nói rõ cho chúng tôi biết”. Chúa Giêsu đáp: “Tôi đã nói với các ông mà các ông không tin. Những việc Tôi làm nhân danh Cha Tôi, làm chứng về Tôi. Nhưng các ông không tin, vì các ông không thuộc về đàn chiên tôi. Chiên Tôi thì nghe tiếng Tôi, Tôi biết chúng và chúng theo Tôi. Tôi cho chúng được sống đời đời, chúng sẽ không bao giờ hư mất, và không ai có thể cướp được chúng khỏi tay Tôi. Ðiều mà Cha Tôi ban cho Tôi, thì cao trọng hơn tất cả, và không ai có thể cướp được khỏi tay Cha Tôi. Tôi và Cha Tôi là một”. Ðó là lời Chúa.
Suy niệm:
Có những Kitô hữu theo đạo để mong tránh sóng gió của cuộc đời. Nhưng đã có lần con thuyền chở Đức Giêsu và môn đệ gặp bão lớn, nước tràn vào khiến thuyền gần chìm, làm môn đệ hốt hoảng. Theo Chúa đâu phải để tránh bão, nhưng để vượt qua cơn bão. Theo Chúa đâu phải để khỏi bị cám dỗ, nhưng để thắng cơn cám dỗ.
Cuộc sống của người Kitô hữu không tránh khỏi những khó khăn mà những người không Kitô hữu phải đối mặt mỗi ngày. Hơn nữa, người Kitô hữu còn gặp nhiều khó khăn hơn. Có những cơn bão ập đến bất ngờ chỉ vì họ là Kitô hữu. Làm chiên trong đàn chiên của Đức Giêsu không có nghĩa là được hưởng một sự êm ả dễ chịu. Được ở trong ràn chiên của Chúa, không có nghĩa là được yên ổn, chẳng bị ai quấy phá.
Đức Giêsu đã nói đến chuyện kẻ trộm, kẻ cướp, leo tường mà vào (c.10). Chúng đến để ăn trộm, giết hại và phá hủy đàn chiên (c.10). Khi được dẫn đi ăn nơi đồng cỏ, chiên còn phải đối đầu với sói dữ. “Sói cướp lấy chiên và làm cho chiên tán loạn” (c.12).
Đức Giêsu khẳng định mình không phải là người làm thuê, nên khi sói đến, Ngài không bỏ chiên mà chạy. Chiên là điều quý giá đối với Ngài đến độ Ngài dám nói nhiều lần: “Tôi hy sinh mạng sống mình cho đoàn chiên” (cc.11.15.17.18). Và thực sự Ngài đã làm điều đó trên thập giá. Rõ ràng bảo vệ đoàn chiên là chuyện mấy chẳng dễ dàng.
Nếu Đức Giêsu, người mục tử nhân hậu mà bất khuất, đã phải hy sinh mạng sống cho đoàn chiên, thì hẳn cuộc chiến giằng co phải rất là ác liệt. Kẻ thù của chiên chẳng phải là kẻ kém cỏi tầm thường. Trong cuộc chiến để bảo vệ chiên, còn có sự hiện diện của Cha. Chiên là của Cha và Cha đã giao chiên cho Đức Giêsu (c.29). Cha và Con cùng hợp tác để bảo vệ đoàn chiên, không để ai cướp chiên ra khỏi vòng tay che chở của mình (cc.28-29). Cha và Con một lòng một ý trong nhiệm vụ này (c.30).
Việc bảo vệ chiên còn kéo dài mãi đến tận thế. Chúng ta làm gì để cộng tác với Chúa trong việc bảo vệ mình khỏi sói dữ? Hãy tin vào Giêsu và nhận ra giọng nói của Giêsu để khỏi bị lừa. Hãy theo sát sự dẫn đường của Giêsu, vị Mục tử đã chiến thắng cái chết. Và hãy tin vào Chúa Cha, Đấng mạnh mẽ hơn tất cả (c.29).
Cầu Nguyện:
Lạy Chúa Giêsu, vị tử đạo tuyệt vời Chúa đưa chúng con vào thế giằng co liên tục. Chúa vừa chọn chúng con ra khỏi trần gian lại vừa sai chúng con vào trong thế gian đó Thế gian này vàng thau lẫn lộn Có khi vàng chỉ là lớp mạ bên ngoài Xin cho chúng con giữ được bản lãnh của mình, giữ được vị mặn của muối, và sức tác động của men, để đem đến cho thế gian một linh hồn, một sức sống. Chúng con chẳng sợ mình bỏ đạo, chỉ sợ mình bỏ sống đạo vì bị quyến rũ bởi bao thú vui trần thế. Xin cho chúng con đừng bao giờ quên rằng chúng con mang dòng máu của các vị tử đạo, những người đã đặt Chúa lên trên mạng sống. Lạy Chúa Giêsu, nếu thế gian ghét chúng con, thì xin cho chúng con cảm thấy niềm vui của người được diễm phúc nên giống Chúa. Amen.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J
SUY NIỆM THEO TẬP SÁCH KINH TỐI GIA ĐÌNH
GP. PHÚ CƯỜNG
HIỆP THÔNG LOAN BÁO TIN MỪNG
Trong Tin mừng hôm nay, người Do Thái đến gặp Đức Giêsu để yêu cầu Người nói rõ và công khai căn tính của mình: “Nếu ông là Đấng Kitô, thì xin nói công khai cho chúng tôi biết”. Thay vì đưa ra một câu trả lời thẳng thắn như họ mong đợi, Đức Giêsu lại khẳng định rằng Người đã từng nói rồi, nhưng họ không tin, vì họ không thực sự lắng nghe. Họ đã bỏ lỡ những gì Người muốn truyền đạt, không phải vì Chúa không nói, mà vì lòng họ không mở ra để đón nhận lời Người.
Đức Giêsu nói với họ: “Những việc tôi làm nhân danh Cha tôi, những việc đó làm chứng cho tôi. Nhưng các ông không tin, vì các ông không thuộc về đoàn chiên của tôi. Chiên của tôi thì nghe tiếng tôi; tôi biết chúng và chúng theo tôi”. Thật vậy, Thiên Chúa luôn nói với chúng ta – nhưng theo cách của Ngài, không theo cách mà chúng ta mong đợi. Ngôn ngữ Thiên Chúa dùng không phải là lời ồn ào ngoài tai, mà là tiếng thì thầm trong tâm hồn, chỉ những ai thực sự thuộc về Ngài, sống trong mối tương quan yêu thương với Ngài, mới có thể nhận ra và hiểu được.
Khi chúng ta cảm thấy hoang mang, bối rối trong cuộc sống hay không rõ con đường Chúa dành cho mình, có lẽ đã đến lúc chúng ta cần tự hỏi: Mình đang lắng nghe Thiên Chúa theo cách nào? Chúng ta có đến với Chúa bằng sự khiêm nhường và cởi mở, để Ngài nói theo cách Ngài muốn? Hay chúng ta đến với một tâm hồn đầy ắp mong đợi riêng, chỉ muốn nghe điều mình thích? Thiên Chúa vẫn đang nói, vẫn đang hành động trong tâm hồn mỗi người. Nhưng nếu chúng ta cứ khăng khăng đòi Ngài phải hành xử theo khuôn mẫu của mình, chúng ta sẽ không thể nghe được gì cả.
Lời Chúa luôn vang vọng trong lòng người tín hữu, mời gọi ta tin tưởng, bước theo và yêu mến Ngài. Lời mời ấy không bao giờ ngưng lại – chỉ có lòng ta đôi khi không còn lắng nghe nữa. Chúng ta thường chỉ chọn lọc nghe những điều phù hợp với ý riêng, bỏ qua những tiếng gọi đòi hỏi hy sinh, thay đổi hoặc hoán cải.
Lạy Chúa, xin giúp chúng con biết gạt bỏ ý riêng để mở lòng lắng nghe những gì Chúa muốn nói. Xin giúp chúng con luôn nhận ra tiếng Chúa trong từng biến cố của đời sống, trong thinh lặng nội tâm và trong cả những điều bất ngờ xảy đến. Xin cũng giúp chúng con trưởng thành trong đức tin và trở nên những môn đệ trung tín, biết sống và yêu như Chúa giữa đời thường. Amen.