CHÚA NHẬT XVII THƯỜNG NIÊN – NĂM B
THIÊN CHÚA LÀ TÌNH YÊU
Lm. Phêrô Trần Thanh Sơn
+++
Trong mấy tuần lễ vừa qua, Lời Chúa đã cho chúng ta thấy được rằng ơn gọi làm tông đồ là một hồng ân nhưng không đến từ Thiên Chúa. Hơn nữa, khác với cách tính toán và suy nghĩ của chúng ta, các sứ giả của Thiên Chúa khi ra đi làm nhiệm vụ, thì không được mang tiền bạc, bao bị, bánh trái, kể cả không được mặc hai áo. Họ phải hoàn toàn vượt lên trên những ràng buộc của vật chất. Ra đi với hai bàn tay trắng, họ chỉ được trang bị bằng một sức mạnh duy nhất đó là tình yêu, hay nói theo cách nói của Lời Chúa trong Chúa Nhật vừa qua, các sứ giả của Chúa phải biết “động lòng thương”, nghĩa là phải có một trái tim thật nhạy cảm, để có thể thấy được những nhu cầu, những thao thức của tha nhân, và một tình yêu thật sâu sắc, để sẵn sàng đáp ứng những thao thức đó.
Khi nghe những lời giáo huấn đó, chúng ta có cảm tưởng như là Thiên Chúa không thực tế. Những đòi hỏi của Ngài quá xa vời. Ngài không biết rõ những nhu cầu thiết thực của con người. Thế nhưng, đọc kỹ Tin Mừng, chúng ta sẽ thấy không phải như vậy. Ngài không những muốn cứu linh hồn của chúng ta, mà còn chăm lo cả thân xác chúng ta nữa. Tin Mừng hôm nay cho thấy, ngay trước khi đám đông dân chúng ngỏ lời, Đức Giêsu nhìn thấy cái đói của họ, nên Ngài đã làm phép lạ hoá bánh ra nhiều cho họ ăn no nê. Như thế, Thiên Chúa không ở xa chúng ta, nhưng nhờ tình yêu, Ngài ở rất gần chúng ta.
- Tình yêu vượt trên mọi luật lệ :
Trước hết, tình yêu của Thiên Chúa là một tình yêu vượt trên mọi luật lệ và qui ước của con người. Điều này, không chỉ đợi đến thời Đức Giêsu, nhưng cũng đã được hé mở ngay trong thời Cựu ước. Sách Các Vua thuật lại: “Trong những ngày ấy, có một người từ Baal-Salisa mang đến dâng cho người của Thiên Chúa bánh đầu mùa, hai muơi chiếc bánh mạch nha và lúa mì đầu mùa. Người của Thiên Chúa liền nói: “Xin dọn cho dân chúng ăn”… Đoạn người ta dọn cho dân chúng ăn mà còn dư đúng như lời Chúa phán”. Chúng ta biết rằng theo luật Do Thái, bánh đầu mùa là của lễ dâng lên Thiên Chúa (x. Lv 23, 9-19). Và theo luật, bánh này chỉ có các tư tế mới được ăn (x. Lv 23, 20). Thế nhưng, đứng trước nhu cầu của những người hiện diện lúc đó. Người của Thiên Chúa, tức là ngôn sứ Êlisê đã bảo họ dọn bánh đó cho dân chúng ăn. Điều đó, cho thấy đối với Thiên Chúa tình yêu trọng hơn của lễ và con người thì lớn hơn lề luật (x. Mt 12, 1-14).
Sự kiện ngôn sứ Êlisê làm phép lạ hoá bánh ra nhiều khiến cho 100 người được ăn no, mà vẫn còn dư, cho dù trong tay ông chỉ có 20 chiếc bánh, là một lời báo trước cho một phép lạ vĩ đại hơn mà Đức Giêsu sẽ thực hiện sau này, đó là phép lạ làm cho cả một đám đông, mà chỉ riêng số đàn ông cũng đã khoảng 5.000 người, được ăn no chỉ với 5 chiếc bánh và 2 con cá.
- Tình yêu vượt thắng mọi nghịch cảnh:
Phép lạ hoá bánh ra nhiều mà chúng ta vừa nghe có một tầm mức quan trọng trong toàn bộ giáo huấn của Tin Mừng, bởi vì ngoại trừ phần Thương Khó – Phục Sinh, thì đây là phép lạ duy nhất được cả bốn Tin Mừng cùng ghi lại.
Để có thể thấy hết đựơc tầm vóc của phép lạ này, có lẽ chúng ta cần nhìn qua bối cảnh lúc bấy giờ. Trước hết, về mặt địa lý, thì đây là nơi hoang vắng, nghĩa là chẳng có hàng quán nào cho ra trò, vì đó là chổ Đức Giêsu và các tông đồ định nghỉ ngơi. Đồng thời, số người hiện diện lúc đó là quá đông, vì chỉ riêng số đàn ông đã độ 5.000, và cứ nhìn vào nhà thờ chúng ta đây, nếu số đàn ông độ 5.000, thì số phụ nữ và trẻ em ít nữa cũng gấp đôi số đó. Như thế, số thính giả lúc đó có thể lên đến hơn 10.000 người. Tìm thức ăn cho một đám đông giữa một nơi hoang vắng. Đây có thể nói được là một trở ngại không thể vượt qua nổi với sức của con người.
Chính tông đồ Philipphê, khi được Đức Giêsu hỏi: “Ta mua đâu được bánh cho những người này ăn?”, thì ông cũng đã thú nhận sự bất lực của mình khi trả lời cho Ngài: “Hai trăm bạc bánh cũng không đủ để mỗi người được một chút”. Khi nói: “Hai trăm bạc bánh”, Philipphê muốn nói rằng: cho dù có một số tiền lớn tương đương với tiền công 200 ngày công của một người (x. Mt 20, 2); và nếu chúng ta tính theo giá trị của hôm nay là 100.000 đồng/công, thì số tiền này lên đến 20.000.000 đồng. Thế mà với một số tiền như thế “cũng chẳng đủ cho mỗi người được một chút”.
Tuy nhiên, tất cả những khó khăn đó không cản trở được lòng thương xót của Đức Giêsu đối với đám đông đang mệt lả vì đói. Ngài đã vượt qua tất cả mọi trở ngại, để thực hiện một phép lạ thật tuyệt vời. Chỉ với 5 chiếc bánh và 2 con cá của một em bé, Ngài đã làm ra số lương thực đủ cho cả đám đông đang bị cơn đói hành hạ, hơn nữa còn dư lại 12 thúng đầy.
Như thế, Thiên Chúa không ở xa, nhưng ở rất gần chúng ta. Ngài luôn quan tâm đến từng nhu cầu nhỏ nhặt nhất của từng người chúng ta. Xác tín điều đó, tác giả thánh vịnh trong bài đáp ca đã thốt lên: “Muôn loài để mắt cậy trông vào Chúa, và Ngài ban lương thực cho chúng đúng theo giờ. Chúa mở rộng bàn tay ra, và thi ân cho mọi sinh vật được no nê”. Vâng, Chúa luôn mở rộng bàn tay và thi ân để cho tất cả mọi sinh vật, trong đó có cả chúng ta được no nê, được sung mãn.
- Chúng ta hôm nay:
Thiên Chúa đang ở rất gần và sẵn sàng nâng đỡ chúng ta. Ngài luôn sẵn sàng “mở rộng bàn tay ra và thi ân” cho chúng ta, điều quan trọng là chúng ta có sẵn sàng “mở rộng bàn tay, cõi lòng của mình” để đón Ngài đi vào cuộc đời của chúng ta hay không mà thôi
(x. Kh 3, 20). Bí tích Thánh Thể chính là một phép lạ mà Đức Giêsu đang thực hiện mỗi ngày để từng người chúng ta có được nguồn lương thực; đồng thời đó cũng là nguồn sức mạnh giúp chúng ta vượt qua các khó khăn, trở ngại trong cuộc sống. Thế nhưng, tôi vẫn thấy còn rất nhiều người ở giữa chúng ta, nhất là các bạn trẻ đi tham dự Thánh lễ, nhưng lại chẳng cần hiệp lễ.
Như vậy, chúng ta có khác gì một người đi tham dự một bữa tiệc, nhưng đến nơi, chúng ta chẳng chịu ăn, cứ ngồi nhìn người khác ăn, thì điều chắc chắn là sau đó, chúng ta phải mang bụng đói trở về nhà. Và nhiều lần “nhịn đói” như thế, chúng ta sẽ trở thành “suy dinh dưỡng”, và hậu quả tất yếu đối với những người “suy dinh dưỡng” là họ sẽ không đủ sức để làm bất cứ việc lành nào, và rất dễ mắc bệnh, tức là phạm tội khi bị các “vi trùng” tức là các cơn cám dỗ của ma quỷ tấn công.
Chớ gì, trong Thánh lễ này, tất cả chúng ta đều mở rộng tâm hồn mình, để sẵn sàng đón Chúa vào lòng. Và nhờ sức mạnh của Chúa nâng đỡ, khi trở về nhà, quý ông bà anh chị em và tôi đủ sức sống yêu thương nhau, như lời dạy của thánh Phaolô trong bài đọc hai, đó là: “hết lòng khiêm nhượng, hiền hậu, nhẫn nại, chịu đựng nhau trong đức ái,… lấy bình an hoà thuận làm giây ràng buộc”. Nhờ đó, mọi người sẽ nhận ra rằng Thiên Chúa chúng ta không ở xa, nhưng rất gần. Ngài đang ở trong quý ông bà anh chị em, đang ở trong tôi, như lời thánh Phaolô trong thư gởi tín hữu Galata: “Tôi sống, nhưng không phải tôi, mà là chính Đức Kitô sống trong tôi” (Gl 2, 20a). Amen.