06.9.2019 – Thứ sáu tuần XXII Thường niên
Chàng rể ở với họ
PHÚC ÂM: Lc 5, 33-39
“Khi tân lang phải đem đi khỏi họ, bấy giờ họ ăn chay”.
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
Khi ấy, những người biệt phái và luật sĩ nói với Chúa Giêsu rằng: “Tại sao môn đồ của Gioan năng ăn chay và cầu nguyện, cả môn đồ của những người biệt phái cũng vậy, còn môn đệ của Thầy lại cứ ăn uống?” Người đáp lại rằng: “Các ông có thể bắt các bạn hữu đến dự tiệc cưới, ăn chay, đang khi tân lang còn ở với họ chăng? Nhưng sẽ đến những ngày mà tân lang phải đem đi khỏi họ, bấy giờ họ sẽ ăn chay trong những ngày ấy”.
Người còn nói với họ thí dụ này rằng: “Không ai xé miếng vải áo mới mà vá vào áo cũ; chẳng vậy, áo mới đã bị xé, mà mảnh vải áo mới lại không ăn hợp với áo cũ. Cũng chẳng ai đổ rượu mới vào bầu da cũ; chẳng vậy, rượu mới sẽ làm vỡ bầu da, rượu chảy ra và bầu da hư mất. Nhưng rượu mới phải đổ vào bầu da mới, thì giữ được cả hai. Và không ai đang uống rượu cũ mà lại thèm rượu mới, vì người ta nói: ‘Rượu cũ thì ngon hơn’ “.
Suy niệm
Sau khi Lêvi, người thu thuế, được Thầy Giêsu mời gọi đi theo,
ông đã tổ chức bữa đại tiệc khoản đãi Thầy và các môn đệ.
Ông còn mời các bạn đồng nghiệp đến dùng bữa để từ giã.
Ăn uống vui vẻ, hòa đồng cả với những người bị xã hội tránh xa,
đó là một nét đặc biệt của nhóm Thầy Giêsu.
Đừng quên chính Thầy cũng bị mang tiếng là tay ăn nhậu (Lc 7, 34).
Như thế nhóm của Thầy không có nét khắc khổ,
như các nhóm môn đệ của Gioan hay của người Pharisêu.
Các nhóm này thường hay ăn chay và cầu nguyện.
“Còn môn đệ Thầy thì ăn với uống !” (c. 33).
Các nhà lãnh đạo Do Thái giáo hỏi Thầy về lý do có sự khác biệt đó.
Thầy trả lời: vì bầu khí của nhóm Giêsu là bầu khí vui của tiệc cưới.
Chú rể chính là Thầy, còn các môn đệ là những khách dự tiệc.
Chẳng ai dự tiệc cưới mà lại ăn chay.
Chẳng ai buồn khi chàng rể còn đang ở bên cạnh (c. 34).
Bởi đó thật là dễ hiểu nếu các môn đệ không ăn chay một tuần hai lần,
nếu họ có nét mặt tươi tắn và sẵn sàng chung vui với người khác.
huyện Thầy Giêsu ăn uống hồn nhiên với những tội nhân
cho thấy Thiên Chúa không khinh, nhưng quý họ và mời họ trở về.
Thầy cho thấy mình đang rao giảng Tin Mừng, loan báo Tin Vui.
Đến với Thầy là gặp được niềm vui cứu độ.
Thầy Giêsu và các môn đệ đều mời gọi người ta hoán cải (Mc 1,15; 6,12)
Nhưng hoán cải ở đây không phải là chuyện buồn, mà là chuyện vui,
bởi lẽ hoán cải là thay đổi tận căn cái nhìn về Thiên Chúa và người khác.
Chẳng ai vui bằng người thoát ra khỏi được cảnh nô lệ tội lỗi.
Cả thiên đàng cũng mừng vui khi một người hoán cải (Lc 15, 7. 10).
Thầy Giêsu đã trao cho các môn đệ niềm vui của chính mình.
Ba lần Ngài nói đến niềm vui trọn vẹn (Ga 15,11; 16,24; 17,13).
Kitô giáo bắt nguồn từ niềm vui phục sinh và sống mãi nhờ niềm vui ấy.
Các tông đồ bị đánh đòn mà lại vui, bởi họ chịu vì Đức Giêsu (Cv 5,41).
Niềm vui là đặc nét của người kitô hữu qua mọi thách đố.
Niềm vui là quà tặng lớn của chúng ta cho một thế giới muộn phiền.
Chàng rể Giêsu đang ở với chúng ta cho đến tận thế và mãi mãi,
nên “anh em hãy vui luôn trong niềm vui của Chúa” (Pl 4, 4).
Chúng ta chỉ có thể là sứ giả của Tin Mừng nếu ta có niềm vui nội tâm.
Niềm vui này phải tỏa ra như hương thơm làm mọi người ngây ngất.
Ông Nietzsche một triết gia vô thần người Đức viết cho các kitô hữu:
“Nếu niềm tin của các anh làm các anh hạnh phúc,
thì hãy cho tôi thấy hạnh phúc ấy trên khuôn mặt của các anh…
Nếu Tin Mừng của Sách Thánh mà được viết trên khuôn mặt của các anh rồi,
thì các anh chẳng cần phải cố nhấn mạnh đến giá trị của Sách ấy nữa.”
Nietzsche không hiểu làm sao một kitô hữu tin vào sự phục sinh, mà lại buồn.
Chúng ta có bao giờ để ý soi khuôn mặt kitô hữu của mình không?
Cầu nguyện
Lạy Chúa Giêsu,
có những ngày con cảm thấy
đời sống thật nặng nề;
có những lúc con muốn buông trôi,
để mặc cho dòng đời đưa đẩy;
có những khoảng thời gian dài,
con như mảnh đất khô khan cằn cỗi.
Xin cho con ánh sáng của Chúa
để con biết lối mà đi.
Xin cho con tấm bánh của Chúa
để con có sức mà dấn bước.
Xin cho con Lời của Chúa
để con vững một niềm tin.
Xin cho con sự sống của Chúa
để con lấy lại niềm hăng say và sự tươi tắn,
niềm vui và sáng tạo. Lạy Chúa Giêsu,
con thấy mình cần Chúa
trong mỗi giây phút của cuộc đời.
Ước gì ai gặp con
cũng gặp được sự hiện diện của Chúa.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.
Lời Chúa:
“Chẳng lẽ các ông lại có thể bắt khách dự tiệc cưới ăn chay, khi chàng rể còn ở với ho…”. (Lc 5,34)
Câu chuyện minh họa:
Tôi thuê một người thợ đến chỉnh sửa lại hệ thống điện và một số vật dụng trong nhà. Sau khi kết thúc ngày làm việc đầu tiên đầy mệt nhọc với cả tiếng loay hoay cùng cái bánh xe xì lốp, chiếc máy khoan bị hỏng và cái xe “cổ lỗ sĩ”, không chịu nổ máy, anh ấy cũng chịu để tôi chở về nhà. Trông anh ta có vẻ trầm ngâm. Khi về đến cửa nhà, anh dừng lại trước một cái cây nhỏ, lấy hai tay chạm vào phần ngọn của nhánh. Đến lúc mở cửa ra thì trông anh như thay đổi hoàn toàn. Cái gương mặt rám nắng ấy tươi hẳn lên. Anh ôm lấy hai đứa con và ôm hôn vợ mình. Khi anh tiễn tôi về ngang qua cây nhỏ ấy, lòng tò mò trong tôi lại nổi lên. Tôi hỏi anh về những gì mình đã thấy lúc nãy.
– Ồ, đó là cây phiền muộn của tôi đấy! – Anh trả lời – Tôi biết mình sẽ không tránh khỏi những rắc rối trong nghề nghiệp nhưng chúng không phải dành cho gia đình tôi, vợ và con tôi. Cho nên tôi để chúng lên cái cây ấy khi trở vào nhà và bảo Chúa hãy chăm nom chúng giùm. Sáng hôm sau tôi lại lấy chúng ra. Điều vui nhất là… – anh cười hóm hỉnh – lúc đó những thứ khó chịu ấy không bao giờ còn lại nhiều như lúc tôi treo chúng lên hôm trước nữa!.
Suy niệm:
Việc ăn chay trong truyền thống của người Do Thái diễn tả việc chờ đón Chúa đến. Dựa vào truyền thống này, Chúa Giêsu loan báo cho các môn đệ Đấng Mêsia đang đến nên không cần phải ăn chay, Ngài được ví như một chàng rể. Vì thế, các môn đệ cần phải vui mừng vì có Chúa ở cùng.
Luật mà Chúa Giêsu muốn nói đến trong bài Tin mừng hôm nay là luật của tình yêu. Ngài không chấp nhận sống chấp vá giữa luật mới và luật cũ, nhưng hoàn toàn theo luật mới của Tin mừng. Mỗi Kitô hữu chúng ta được mời gọi làm con cái Chúa qua phép rửa, để chúng ta thuộc về Chúa. Và thuộc về Chúa đòi buộc chúng ta phải từ bỏ, có thể là gia đình, nghề nghiệp, sức khỏe,… nhưng sâu xa hơn là từ bỏ những thói hư, tật xấu, những lối mòn tội lỗi, những đam mê… Vậy, mỗi chúng ta tự duyệt xét xem bản thân mình cần từ bỏ điều gì, để chúng ta không còn là người làm tôi hai chủ?
Lạy Chúa, xin cho con ý thức Chúa đang ở với con để tâm hồn con luôn hân hoan vì Chúa hằng ở cùng.
Têrêsa Mai An – Gp. Mỹ Tho
Suy niệm
Dù nhiều, dù ít, hình như không ai mà không có đôi lần tham gia vào chuyện của người khác. Chúng ta tò mò, săm soi về nhiều sự việc, nhiều con người, nhiều hoàn cảnh, v.v. xảy ra quanh mình. Vì sự hiếu kỳ nơi mỗi người như thế, chắc chắn không ít lần, tự bản thân, ta là tác giả góp phần làm lan truyền thói hay soi mói. Nhưng cũng không ít lần, ta cũng là nạn nhân của thói soi mói này.
Từ xưa, Tin Mừng đã cho thấy thái độ soi mói của con người, khi cho biết các người Pha-ri-sêu và các kinh sư nêu thắc mắc với Chúa Giê-su: “Môn đệ ông Gio-an năng ăn chay cầu nguyện, môn đệ người Pha-ri-sêu cũng thế, còn môn đệ ông thì ăn với uống!”. Rõ ràng, trong lời thắc mắc, các người Pha-ri-sêu và các kinh sư không chỉ bộc lộ sự soi mói của mình dành cho Chúa, cho các môn đệ của Chúa, mà còn cho thấy thái độ khinh miệt, thái độ tự hào bản thân, thái độ khoe khoang thành tích của chính họ.
Nhìn lại bản thân, chắc có lẽ, không thua gì các kinh sư và các người Pha-ri-sêu, chúng ta cũng thường đánh giá nhau theo cảm tính, theo thành kiến mà thiếu khách quan. Chúng ta vẫn thường nhìn anh em mình bằng đôi mắt dò xét, khắt khe hẹp hòi. Chúng ta cũng thường muốn người xung quanh phải như mình nghĩ chứ không được như họ là chính họ. Chúng ta soi mói anh em mình từng lời, từng cử chỉ, từng nét biểu hiện của họ. Với căn bệnh soi mói, biết bao nhiêu lần ta lên án anh em, xét đoán người bên cạnh, chỉ trích, gièm pha nếp sống, nếp nghĩ của người khác.
Chúng ta soi mói anh em mình, để rồi nhiều lúc phải giật mình thản thốt: Bởi chính những điều mà ta đang săm soi người khác, nó lại là thói xấu, là tật lớn, thậm chí là tội lỗi của chính bản thân chúng ta.
Điều quan trọng mà ta cần thực hành ngay, đó là nhìn lại mình, tự khám phá những lỗi lầm của mình mà ăn năn tội, hơn là nhìn người khác để soi mói, để lên án.
Ta cần chỉnh đốn lại cách ăn, thói ở của bản thân cho phù hợp với danh xưng Ki-tô hữu của mình. Hãy tập “lấy cái đà ra khỏi mắt mình”! Hãy nhạy bén trước những lầm lỗi của bản thân, hơn vội vàng chỉ trích, soi mói, lên án, đổ lỗi cho anh chị em!
Lạy Chúa, Chúa mời gọi chúng con hãy sống hoạ lại chân dung tình yêu Chúa cho tha nhân. Nhưng chúng con lại không có cái nhìn từ bi như Chúa. Chúng con thường nhìn anh em bằng ánh mắt dò xét, khắt khe hẹp hòi. Chúng con thường kết án nhau và ít bao dung tha thứ cho nhau. Chúng con thường xét nét nhau và thiếu cảm thông trước những thiếu sót của anh em. Xin tha thứ và giúp chúng con sửa đổi lại cung cách sống cho phù hợp giới răn Chúa. Xin cho ánh mắt chúng con nhìn tha nhân trong yêu thương, tôn trọng, bao dung và tha thứ. Xin cho tình người trong chúng con luôn được chan hòa để mang lại hạnh phúc cho nhau, để người với người ngày càng thắm thiết, tin tưởng và gần gũi nhau hơn. Amen.