20.5.2019 – Thứ hai tuần V Phục sinh
Yêu mến, đến và ở lại
PHÚC ÂM: Ga 14, 21-26
“Đấng Phù Trợ mà Cha sẽ sai đến, Người sẽ dạy các con mọi điều”.
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: “Ai nghe các giới răn Thầy truyền và tuân giữ, người ấy là kẻ yêu mến Thầy, và ai yêu mến Thầy, sẽ được Cha Thầy yêu mến, và Thầy cũng yêu mến và tỏ mình ra cho người ấy”.
Ông Giuđa, không phải Giuđa Iscariô, thưa Người rằng: “Lạy Thầy, tại sao Thầy sẽ tỏ mình ra cho chúng con, mà không tỏ cho thế gian?” Chúa Giêsu trả lời: “Ai yêu mến Thầy, sẽ giữ lời Thầy, và Cha Thầy sẽ yêu mến người ấy, và Chúng Ta sẽ đến và ở trong người ấy. Kẻ không yêu mến Thầy, thì không giữ lời Thầy. Lời mà các con nghe, không phải là của Thầy, nhưng là của Cha, Đấng đã sai Thầy. Thầy đã nói với các con những điều này khi còn ở với các con. Nhưng Đấng Phù Trợ, là Thánh Thần, mà Cha sẽ sai đến nhân danh Thầy, chính Người sẽ dạy các con mọi điều và sẽ nhắc nhở cho các con tất cả những gì Thầy đã nói với các con”.
Suy niệm:
“…Đọc kinh cầu nguyện kẻo sa linh hồn.
Linh hồn phải giữ linh hồn, đến khi gần chết được lên thiên đàng.”
Đó là phần cuối của một bài đồng dao quen thuộc cách đây mấy chục năm.
Bài hát này đi kèm với trò chơi thiên đàng hỏa ngục hai bên của trẻ nhỏ.
Thiên đàng là điểm đến tối hậu của đời người kitô hữu.
Nhưng mô tả thiên đàng lại là điều vượt sức con người.
Thánh Phaolô đã được nghe những lời khôn tả ở đó,
nhưng tiếc là ngài không được phép nói lại (2 Cr 12, 4).
Đức Giêsu đã dùng hình ảnh bữa tiệc để nói lên bầu khí thiên đàng,
nơi có niềm vui, hạnh phúc và sự hiệp thông
giữa Thiên Chúa và những người từ bốn phương thiên hạ (Mt 8, 11).
Nếu coi thiên đàng là nơi con người được hạnh phúc bên Thiên Chúa,
trong một tương quan tình yêu, diện đối diện và vĩnh viễn,
thì thiên đàng ấy đã chớm nở ngay từ đời này rồi.
Khi yêu Thầy Giêsu, người môn đệ sẽ được Thầy yêu lại.
Hơn nữa, chính Chúa Cha cũng yêu mến người ấy (c. 21).
Và điều con người không dám mong sẽ xảy ra sau Phục sinh :
“Cha Thầy và Thầy sẽ đến với người ấy và sẽ ở lại với người ấy” (c. 23).
Thiên đàng bắt đầu với sự trao đổi tình yêu qua lại
giữa người môn đệ với Cha và Con.
Nơi nào có Thiên Chúa cư ngụ, nơi đó là thiên đàng.
Khi Cha và Con đến dựng nhà nơi người môn đệ trung tín,
tâm hồn người ấy trở thành thiên đàng.
Hạnh phúc đã được nếm cảm trong giây phút hiện tại rồi
trước khi được hưởng trọn vẹn trong Nước Thiên Chúa.
Nhưng không phải chỉ có sự hiện diện của Cha và Con,
Người môn đệ còn có Thánh Thần ở với và ở trong mình (Ga 14, 16-17).
Như Cha đã sai Con, nay Cha lại sai Thánh Thần (c. 26).
Thánh Thần sẽ là thầy dạy và là người gợi cho các môn đệ
nhớ lại và hiểu thấu những gì Đức Giêsu đã làm (x. Ga 2, 22; 12,16).
Vậy nơi tâm hồn người môn đệ, có sự hiện diện của cả Ba Ngôi Thiên Chúa.
Một thiên đàng nho nhỏ ngay ở đời này!
Muốn cho thiên đàng ấy tồn tại,
cần giữ các điều răn của Thầy Giêsu với rất nhiều tình yêu.
Hãy yêu bằng hành động hơn là bằng cảm xúc.
và để cho tình yêu Giêsu chi phối mọi chi tiết của đời ta.
Cầu nguyện :
Ngài đã xuống tận đáy lòng con,
xin cho con chỉ tập trung
vào tận đáy lòng con.
Ngài là thượng khách của lòng con,
xin cho con bước vào nhà
là chính đáy lòng con.
Ngài chọn cư ngụ trong lòng con,
xin cho con biết ngồi yên
ngay tại đáy lòng con.
Duy Ngài ở lại trong con,
xin cho con biết chìm sâu
xuống tận đáy lòng con.
Duy Ngài hiện diện trong lòng con,
xin cho con biết xóa mình
khi Ngài ở bên con.
Khi con đã gặp Ngài,
không còn con và Ngài nữa.
Con chẳng là gì cả,
và Ngài là tất cả. Amen.
(Theo Swami Abhisiktananda)
Lm. Ant. Nguyễn Cao Siêu SJ.
Lời Chúa:
“Ai có và giữ các điều răn của Thầy, người ấy là kẻ yêu mến Thầy.” (Ga 14,21)
Câu chuyện minh họa:
Thánh Phanxicô Assisie có lòng yêu mến Chúa và yêu người rất sâu xa. Một hôm Ngài gặp một người bạn, người này nói với thánh nhân rằng, ông ta không thể nào yêu mến Thiên Chúa được.
Đang khi hai người đi đường thì gặp một hành khất vừa mù, vừa què. Thánh nhân hỏi người hành khất:
– Nếu tôi chữa cho anh để anh thấy và đi được thì anh có yêu mến tôi không?
Người hành khất trả lời:
– Thưa Ngài, không những tôi yêu mến Ngài mà xin dâng hiến trọn phần còn lại của đời tôi để phục vụ Ngài.
Nghe câu trả lời của người hành khất, thánh nhân quay sang người bạn đang đứng bên Ngài nói:
– Đấy anh thấy không, người hành khất này chỉ thấy được, đi được, thế mà còn hứa với tôi như thế, huống hồ là anh, anh không những được Chúa dựng nên với chân tay mắt mũi lành lặn, Ngài lại còn chịu chết để cứu chuộc anh nữa, đang khi đáng lý ra anh phải chết vì tội của anh. Vậy mà anh lại không mến Ngài được sao?
Suy niệm:
Yêu mến Thiên Chúa với một tình yêu chân thành tự đáy sâu tâm hồn chứ không phải trên môi miệng với những lời hoa mỹ, vì nơi Ngài ngự không phải nơi gỗ đá nhưng là tâm hồn con người. Nơi đó ẩn chứa việc lắng nghe Lời Chúa dạy, suy niệm, cầu nguyện và đem ra thực hành trong đời sống hằng ngày. Thiên Chúa chỉ tỏ mình ra nơi những ai đón nhận Lời Chúa, nghĩa là những ai yêu mến Thiên Chúa, và khi đó Ngài mới làm những điều lớn lao. Chúa Giêsu đã sử dụng tự do của mình dưới sự hướng dẫn của Chúa Cha. Là những Kitô hữu, những người nối gót Chúa Giêsu, chúng ta cũng biết noi gương Người tuân giữ và thi hành thánh ý Cha, để được Chúa Cha yêu mến, và cũng để nhìn thấy dung nhan Ngài.
Têrêsa Mai An
Gp. Mỹ Tho
Suy niêm
Thế giới hôm nay, con người chúng ta dễ dàng gặp gỡ nhau, thăm viếng nhau hay nói cách khác là dễ dàng mang đến hiệu quả tốt đẹp cho đời sống con người, đó chính là nhờ vào những con đường thẳng tắp, đẹp đẽ và rộng rãi.
Tin Mừng của thánh Gioan hôm nay trình thuật cho chúng ta thấy trong một ngữ cảnh mà thánh Tôma nói với Đức Giêsu: “Thưa Thầy, chúng con không biết Thầy đi đâu, làm sao chúng con biết được đường?”. Đức Giêsu đã trả lời một cách rõ ràng và rành mạch, chính Người là con đường để dẫn dắt mọi người bước đi. Con đường này chính là chân lý và sự thật. Con đường của tình yêu và lòng thương xót. Con đường của Tin Mừng. Ai bước theo con đường này chắc chắn đạt được bến bờ hạnh phúc.
Cuộc đời Kitô hữu chúng ta là một hành trình, đã là hành trình thì chúng ta phải có một đích điểm cuối cùng. Không ai lại ra đường mà không biết mình đi đâu, như thế chỉ là một cuộc du hành loanh quanh, luẩn quẩn không mang một ý nghĩa nào. Chính cố nhạc sĩ Trịnh Cộng Sơn đã có kinh nghiệm để thốt lên: “Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi, đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt một”. Hành trình của người Kitô hữu là hành trình tiến về bến bờ hạnh phúc. Để đạt đến được hạnh phúc chúng ta phải theo con đường của Thầy Giêsu. Dẫu rằng trong sự yếu đuối của phận người, có đôi lúc chúng ta chọn sai con đường hay chúng ta lại tự vẽ lên cho mình một con đường riêng, chúng ta được mời gọi để dừng chân lại, quay trở về với con đường của Đức Giêsu. Con đường này không có một rào cản, không có biên giới nào ngăn cản người ta đi vào hay quay trở lại.
Nguyện xin Chúa Thánh Thần là nguồn mạch ánh sáng và tình yêu soi dẫn mọi Kitô hữu chúng con tiến bước trên con đường của Đức Giêsu. Amen.
Nguồn: GKGĐ – Gp. Phú Cường