13.5.2019 – Thứ hai tuần IV Phục Sinh
Tôi là cửa cho chiên

PHÚC ÂM: Ga 10, 1-10
“Ta là cửa chuồng chiên”.
Khi ấy, Chúa Giêsu phán rằng: “Thật, Ta bảo thật cùng các ngươi, ai không qua cửa mà vào chuồng chiên, nhưng trèo vào lối khác, thì người ấy là kẻ trộm cướp. Còn ai qua cửa mà vào, thì là kẻ chăn chiên. Kẻ ấy sẽ được người giữ cửa mở cho, và chiên nghe theo tiếng kẻ ấy. Kẻ ấy sẽ gọi đích danh từng con chiên mình và dẫn ra. Khi đã lùa chiên mình ra ngoài, kẻ ấy đi trước, và chiên theo sau, vì chúng quen tiếng kẻ ấy. Chúng sẽ không theo người lạ, trái lại, còn trốn tránh, vì chúng không quen tiếng người lạ”.
Chúa Giêsu phán dụ ngôn này, nhưng họ không hiểu Người muốn nói gì. Bấy giờ Chúa Giêsu nói thêm: “Thật, Ta bảo thật các ngươi: Ta là cửa chuồng chiên. Tất cả những kẻ đã đến trước đều là trộm cướp, và chiên đã không nghe chúng. Ta là cửa, ai qua Ta mà vào, thì sẽ được cứu rỗi, người ấy sẽ ra vào và tìm thấy của nuôi thân. Kẻ trộm có đến thì chỉ đến để ăn trộm, để sát hại và phá huỷ. Còn Ta, Ta đến để cho chúng được sống và được sống dồi dào”.
Suy niệm
Chúng ta vẫn ở trong mùa Phục sinh, mùa của sự sống tươi mới.
Đức Giêsu là người mục tử chăn chiên.
Khác với kẻ trộm chỉ đến để ăn trộm, giết hại và phá hủy,
Ngài đến để chiên có sự sống, và có một cách dồi dào (c. 10).
Hãy nhìn những nét đặc trưng của người mục tử đích thực.
Anh đi vào ràn chiên hay chuồng chiên bằng cửa,
đường đường chính chính, chứ không lén lút trèo qua tường rào (cc. 1-2).
Người giữ cửa quen anh và mở cửa cho anh.
Chiên cũng quen anh và quen tiếng của anh.
Tiếng của anh là dấu hiệu quan trọng để chiên nhận ra
và phân biệt anh với người lạ hay kẻ trộm (cc. 3-5).
Chiên nghe tiếng của anh (c. 3).
nhưng không nghe tiếng người khác (c. 8).
Anh trìu mến gọi tên từng con, vì anh biết rõ chiên của mình.
Khi dẫn chúng ra ngoài chuồng, anh đi trước dẫn đường,
chúng yên tâm theo sau chứ không chạy trốn,
vì chúng biết mình đang đi theo ai và sẽ được dẫn đến đâu.
Rõ ràng có sự hiểu nhau, gần gũi giữa chiên và mục tử.
Nhưng Đức Giêsu không chỉ là Mục tử chăn chiên.
Ngài còn tự nhận mình là Cửa cho chiên ra vào (c. 7. 9).
Thánh Gioan Kim Khẩu nói :
“Khi Ngài đưa ta đến với Cha, Ngài nhận mình là Cửa.
Khi Ngài săn sóc ta, Ngài nhận mình là Mục Tử.”
Cửa chuồng chiên nhằm để chiên đi vào và tìm được sự an toàn.
Cửa cũng nhằm để chiên đi ra và tìm được đồng cỏ nuôi sống.
Chỉ ai qua Cửa Giêsu mà vào mới được cứu độ.
Ai ra vào Cửa Giêsu mới tìm thấy đồng cỏ xanh tươi (c. 9).
Cửa Giêsu cũng giúp phân biệt mục tử giả và thật.
Mục tử giả sẽ không dám đến với chiên qua Cửa Giêsu.
Mong sao cho Giáo Hội có nhiều mục tử gần gũi với chiên,
biết gọi tên từng con chiên và đem lại cho chiên hạnh phúc.
Và mong sao chiên có khả năng nhận ra tiếng nói của người mục tử.
Cầu nguyện
Lạy Chúa Giêsu,
Chúa nhận mình là Tấm Bánh,
vì Chúa muốn nuôi tâm linh chúng con.
Chúa nhận mình là Cây Nho,
vì Chúa muốn trao cho chúng con dòng nhựa sống.
Chúa nhận mình là Mục tử nhân lành,
vì Chúa muốn dẫn chúng con đến nơi đồng cỏ.
Chúa nhận mình là Cửa,
vì Chúa mở cho chúng con sự phong phú của Nước Trời.
Chúa nhận mình là Con Đường,
vì Chúa là Đấng duy nhất dẫn chúng con đến với Chúa Cha.
Chúa nhận mình là Ánh sáng,
vì Chúa có khả năng khuất phục bóng tối trong thế gian này.
Chúa nhận mình là Sự Thật,
vì Chúa vén mở cho chúng con khuôn mặt của Thiên Chúa.
Chúa nhận mình là Sự Sống và là Sự Sống Lại,
vì Chúa không để cho chúng con bị cái chết chôn vùi.
Lạy Chúa Giêsu,
tạ ơn Chúa vì mọi điều Chúa định nghĩa về mình
đều hướng đến hạnh phúc cho chúng con,
và đều cho chúng con sự sống thâm sâu của Chúa.
Xin cho chúng con chấp nhận Chúa là Anpha và Ômêga,
là Khởi Nguyên và là Tận Cùng của cuộc đời mỗi người chúng con. Amen.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.
![]()
Lời Chúa:
“Tôi chính là Mục Tử nhân lành. Mục Tử nhân lành hy sinh mạng sống mình cho đoàn chiên” (Ga 10,11)
Câu chuyện minh họa:
Hai anh em nọ con của một mẹ goá, đã lớn lên và có địa vị trong xã hội, công việc kinh doanh rất phát đạt. Người mẹ già yếu đối với chúng là một gánh nặng và chúng phải hao tốn vì trang trải thuốc men cho bà.
Ngày kia, hai anh em cùng đến gặp một tổng giám thị một trại tế bần và yêu cầu ông ta nhận mẹ mình vào trong trại. Ông tổng giám thị chấp nhận nhưng trước khi chia tay ông nói:
Tôi có câu chuyện muốn kể cho cô và cậu nghe:
Mấy năm trước đây tại thành phố này có một người chết đi để lại người vợ trẻ và hai đứa con thơ. Bà mẹ ấy nghèo lắm. Khi đó tôi đã đề nghị với bà ta bỏ hai đứa con nhỏ vào cô nhi viện. Bà ta đã tỏ ra rất bất mãn với lời khuyên của tôi và tỏ vẻ tức bực: “Tôi có 2 tay, và khi nào tay tôi chưa mòn trơ xương thì không đời nào tôi để con tôi vào cô nhi viện”.
Hai anh em hỏi ông Tổng giám thị:
– Truyện này có dính líu gì đến chúng tôi đâu?
– Vì người đàn bà đó là thân mẫu của cô và cậu đó!
Suy niệm:
Tình yêu đã gắn kết người chăn chiên và đàn chiên. Chúa Giêsu đã tự ví mình là cửa, để làm nhiệm vụ bảo vệ, và đem lại sự sống cho đàn chiên. Không những thế, Ngài lại còn mang những con chiên lạc về. Thật là một tình yêu vĩ đại. Ngài cũng muốn chúng ta noi theo gương Ngài để chăm lo cho những con chiên là những người chúng ta có nhiệm vụ: bạn bè, những người trong gia đình, láng giềng… Chúng ta chăm lo cho họ không chỉ về vật chất, nhưng quan trọng hơn là chăm lo về đời sống tâm linh. Với trái tim yêu thương và lòng quảng đại như Chúa Giêsu, chúng ta sẽ thực hiện được điều đó.
Lạy Chúa, con đón nhận từ nơi Chúa rất nhiều những hồng ân, xin cho con biết quảng đại trao ban những hồng an ấy cho những người anh chị em con, để tình Mục tử của Chúa được nhiều người đón nhận.
Têrêsa Mai An
Gp. Mỹ Tho
![]()
Suy niệm
Trong mỗi lần hiện ravới ba trẻ nhỏ: Lucia, Giaxinta và Phanxicô, tại Fatima, Bồ Đào Nha, Mẹ Maria đều mang đến cho nhân loại những sứ điệp qua trung gian các em nhỏ này. Mặt khác, Mẹ cũng muốn chính các em phải là người thực thi sứ điệp ấy trước hết.
Với lần hiện ra đầu tiên, ngày 13/5/1917, Mẹ đã khuyên nhủ rằng:“Chúng con hãy siêng năng lần hạt Mân Côi hàng ngày, để cầu cho thế giới được chóng hòa bình và chiến tranh sớm chấm dứt”. Trong tất cả những lần hiện ra, các sứ điệp của Đức Mẹ được thâu tóm trong ba mệnh lệnh chính, đó là: hãy cải thiện đời sống; hãy lần hạt Mân Côi; hãy tôn sùng trái tim Mẹ.
Với mệnh lệnh: “Hãy cải thiện đời sống”. Những cụm từ được nhắc tới rất nhiều lần và nhiều cách khác nhau từ thời Cựu ước sang đến Tân ước. Hoán cải, sám hối là điều kiện cần thiết để được hưởng ơn cứu độ. Vì thế, trong những lần hiện ra tại Fatima, Đức Mẹ thường xuyên đề cập đến vấn đề sám hối.
–“Hãy siêng năng lần hạt Mân Côi”. Chuỗi Mân Côi được xem là bản Tin Mừng rút gọn. Nơi đó, chúng ta lần lượt suy gẫm cuộc đời Chúa Cứu Thế từ lúc thụ thai trong lòng Đức Mẹ Maria đến khi Người lên trời. Chúng ta cùng với Giáo Hội chiêm ngắm công phúc của Mẹ khi được Thiên Chúa ân thưởng trên thiên đàng. Điều đặc biệt trong lần cuối cùng Mẹ hiện ra tại Fatima, ngày 13-10-1917, Mẹ đã mặc khải tước hiệu của mình là: “Nữ Vương Rất Thánh Mân Côi”. Qua lời kinh Mân Côi này, Thiên Chúa và Mẹ sẽ cứu thế giới khỏi tai ương hoạn nạn.
–“Hãy tôn sùng trái tim Mẹ”. Trái tim Mẹ Maria đau đớn khi Chúa Giêsu chịu treo thánh giá để chuộc tội trần gian. Và vì Mẹ được Chúa trao ban làm mẹ của Hội Thánh, nên khi con người ngày càng đi vào hố diệt vong của tội lỗi, khô khan nguội lạnh trong việc thờ phượng Chúa, lòng người mẹ nơi Đức Maria sẽ rất đau khổ. Chính vì điều này mà Mẹ Maria mời gọi con cái mình siêng năng chạy đến và tôn sùng trái tim Mẹ để được Mẹ cầu bầu cùng Chúa tha thứ cho những lỗi lầm xúc phạm đến trái tim Chúa và trái tim vẹn sạch Mẹ.
Vậy chúng ta hãy xin Mẹ cho chúng ta biết đáp lại lời mời gọi của Mẹ, đó là luôn biết cải thiện đời sống, siêng năng lần hạt Mân Côi và tôn sùng trái tim Mẹ để được bàn tay Mẹ giữ gìn, che trở và yêu thương như Mẹ đã thể hiện tình yêu thương từ mẫu đặc biệt với ba trẻ tại Fatima khi xưa. Amen.
Nguồn: GKGĐ – Gp. Phú Cường

































