Chùm thơ CN 26 Thường Niên C
Trần gian, một mái nhà chung
Có ta và có người cùng với ta
Ta là lá, người là hoa
Nếu người là lá, ta là hoa xinh
Hoa xinh chê lá chẳng xinh
Lá buồn rơi rụng, hoa xinh nỗi gì?!
Ai không một thưở hàn vi?
Sao buông ánh mắt khinh khi người nghèo?
Một mai lỡ bước gieo neo
Mong ai cảm cảnh bọt bèo thân ta?
Cầm bằng cũng một mái nhà
Sao không tình nghĩa mặn mà với nhau
Cùng vui, cùng khổ, cùng đau
Cùng chia hạt muối, lá rau chân tình
Lẽ nào êm ấm một mình
Mà quên bao kẻ cùng đinh giữa đời
… … …
Chỉ cần một xót xa thôi
Bàn tay em sẽ nói lời thương yêu
Cứ cho đi, cho thật nhiều
Càng nhiều, càng sẽ mỹ miều tuyệt luân
Trần gian một mái nhà chung
Có ta và có người cùng với ta
Hôm nay tình mến chan hòa
Mai sau về giữa lòng Cha Trên Trời.
(Cầm bằng: cứ cho là, cứ xem như là, hãy xem như là)
Ba Chuông, 23-9-2013
***
BIẾT AI VỀ CÕI ĐỜI ĐỜI
Biết ai về cõi đời đời
Chắc người giàu có hay người nghèo đâu?
Biết ai nghèo, biết ai giàu?
Ai rồi cũng một ngày sau bẽ bàng
Nghèo, giàu cũng bấy lòng tham
Chắc gì giàu có mới ham của đời
Nghèo mà trách chẳng tiếc lời
Tệ hơn giàu có xót người đau thương
Giàu mà keo kiệt, khinh thường
Tệ hơn nghèo biết nhịn, nhường, sẻ chia
Nghèo, giàu cũng đến bờ kia
Mới hay ai sẽ đầm đìa lệ sa
… … …
Chúa không tiền bạc, cửa nhà
Giang hồ phiêu lãng đời hoa ven đường
Thương ai nghèo khổ đau thương
Thương người giàu có thiếu hương tình người
Thương ai tiếc một nụ cười
Thương người cố giữ niềm vui riêng mình
Thương ai ít học, cùng đinh
Thương người chữ nghĩa mà khinh rẻ người
… … …
Biết ai về cõi đời đời
Nếu không khiêm tốn sống Lời Chúa ban
Yêu người chẳng chút từ nan
Chia nhau sự sống trần gian hư phù
Mỗi người là một Giêsu
Thì ai cũng được thiên thu an bình
Trong tay chí ái, chí linh
Người người ngon giấc ấm tình Cha yêu.
Ba Chuông, 24-9-2013
***
CÓ NHỮNG NGƯỜI NGHÈO
Có những người nghèo sống trong nhung lụa
Lâu đài vàng, trải thảm đỏ mượt êm
Ngày qua đi, đêm lắng xuống êm đềm
Bình lặng, thong dong, an nhiên, tự tại
Có những người nghèo trên phố đời khoan khoái
Mỹ vị cao lương thoải mái cuộc đời
Sức khỏe, bạc tiền cứ vung vãi nơi nơi
Sướng vui như chỉ có một thời vui sướng
Có những người nghèo chôn mình trong ảo tưởng
Của phù du không hưởng có còn đâu
Ngu gì tin còn có một đời sau
Để đói khát khổ đau ngày tạm bợ
Thương biết mấy, những người nghèo lầm lỡ
Xóa tên mình trong sổ bộ thiên thu
Nghèo tình yêu, nghèo sức sống Giêsu
Nghèo chia sẻ, nghèo như ngài phú hộ
Hỡi người nghèo bát cơm, đời cùng khổ
Hãy mở lòng nhân ái như trầm hương
Và nguyện xin cho ai nghèo tình thương
Sớm ngộ ra con đường về hạnh phúc
Không mong cho mình sẽ có gì nhận được
Nhưng mong cho người ơn cứu rỗi thiên thu
Họ cũng cùng thân thể Đức Giêsu…
Ba Chuông, 26-9-2013
***
TÔI XIN LÀM NGƯỜI PHÚ HỘ
Người ích kỷ, có tấm lòng thật nhỏ
Chẳng dám sẻ chia, sợ chẳng có, chẳng còn
Người ích kỷ nghĩ mình luôn khốn khó
Chẳng dám cho ai, đồ bỏ cũng cứ tham
Người ích kỷ, ngồi một mình trong xó
Chẳng dám bước ra, sợ người ngó, kẻ dòm
Người ích kỷ, tự nhốt mình trong rọ
Đành điếc đôi tai, sợ xin xỏ, kêu van
Người ích kỷ, bàn tay luôn luôn mở
Không phải cho đi, nhưng để nhận của đời
Người ích kỷ, người ham giàu ham có
Nhờ của ai ai, mình chẳng đổ mồ hôi
Người ích kỷ, đốt nhà một ai đó
Luộc cho mình, một quả trứng mà thôi
… … …
Xin cho tôi được làm người phú hộ
Trước tiên là xóa ích kỷ trong tôi
Dán mắt, nghiêng tai về phía người cùng khổ
Mở đôi tay chia cay đắng, ngọt bùi
Xin cho tôi được làm người phú hộ
Giàu tình thương, tan biến giữa cuộc đời
Dẫu có cho đi cả kho tàng, sụp đổ
Cũng chẳng nghèo đâu, tôi có cả Nước Trời
Ả Giang Hồ, 23-9-2013
***
EM NẰM THỎNG THƯỢT GIƯỜNG NGÀ
“Các ngươi đang nằm trên giường ngà, thõng thượt trên sạp gụ”…
“ăn chiên cừu bê để sẵn, nghêu ngao theo cung điệu Davit,
uống rượu tô, xức dầu thượng hạng thơm nức”.
“Chẳng biết đau lòng trước cảnh nhà Giuse sụp đổ”
(Amos 6,4-6)
Em nằm thỏng thượt giường ngà
Có nghe chiếu lạnh bên nhà phên che
Rượu nồng sạp gụ nhập nhoè
Quên cơn khát cháy đầu hè cầm hơi
Chiên, cừu, bê sẵn làm mồi
Dửng dưng khô mắm điếng môi cơ cầu
Thỏa lòng miệng hát nghêu ngao
Còn tai đâu nữa nghe bao tiếng buồn
Dầu thơm thượng hạng nức hương
Mũi nào thấu được mùi thường tanh hôi
Chức quyền là để làm tôi
Với em, để dễ thu hồi lợi, danh
Tiền trong tay, của nhân dân
Tội gì không hưởng, ngu đần hay sao?
Can chi phải nghẹn phải ngào
Trước bao nhiêu nỗi thương đau cuộc đời?
Chỉ cần đôi dép tả tơi
Em đem đi đổi mấy mươi kẻ hầu
Có gì tàn nhẫn lắm đâu
Đôi bên cùng lợi, lẽ nào bất công?
… … …
Tôi xin em, chớ cứng lòng
Thời gian không đủ ruổi rong một đời
Một mai tàn cuộc ăn chơi
Rồi ra mới biết ai người hơn ai
Thức dậy đi, chớ ngủ say
Chỉ từ tâm, mới nối dài thời gian
Nối từ cõi tạm trần gian
Đến quê vĩnh phúc Thiên Đàng nghìn thu
Hãy theo đường Chúa Giê-su
Chức quyền đi với khiêm nhu nghèo hèn
Ả Giang Hồ, 24-9-2013
***
CON LÀ TÌNH YÊU CỦA CHÚA
(Kính Mừng Thánh Vinh Sơn Phaolô)
Trong thầm lặng, khiêm cung, đầy vâng phục
Con lắng nghe nguồn ân phúc tuôn trào
Khi nhận mình nghèo hèn tự thẳm sâu
Chúa đã biến con nên tình yêu của Chúa
Cho bác ái, lòng vị tha chan chứa
Mở bàn tay dọn bữa tiệc xót thương
Cho thiên ân tràn xuống tận đời thường
Cõi trần gian thôi lệ vương sầu úa
Người bắt cóc con, tưởng chừng không yêu nữa
Con bằng lòng vâng ý Chúa mà thôi
Khi đã vâng, chấp nhận nô lệ rồi
Để tình yêu sinh sôi nguồn thánh sủng
Thương người khổ sai, bị đời rẻ rúng
Thương kẻ tử tù thất vọng mặc thời gian
Chúa xô con xuống vực thẳm lầm than
Để tưới tắm, đẹp hồng nhan nhân thế
Cả đời con ruổi rong qua dâu bể
Cùng bạn hữu Người mắt lệ đắng cay
Đói khát, rách bươm, bệnh tật, tù đày
Vì đã trót là tình yêu của Chúa
Ngày trở về không còn xa mấy nữa
Con chỉ còn dòng lệ ứa tri ân
Thì này đây nỗi tàn tạ xác thân
Con kính tiến cho thành toàn lễ tế…
Ả Giang Hồ, 27-9-2013
***
NGỬA TAY
Ngửa tay xin chút bình an
Lời ai nguyền rủa phủ phàng bên tai?
Ngửa tay xin ngắn đêm dài
Mà niềm cô độc còn dài hơn đêm?
Ngửa tay xin chút êm đềm
Ai đem giông bão bên thềm ầm vang?
Ngửa tay xin lụy gian nan
Chồng thêm gánh nhục ai mang cho vừa?
Ngửa tay xin nhận tình thua
Gánh thêm tan tác trò đùa thế gian?
Ngửa tay xin lại hồng nhan
Sao còn vùi dập giữa đàng ô nhơ?
Ngửa tay xin lại làm người
Mắt môi hờ hững, chê cười đời hoa?
Ngửa tay xin chút thật thà
Người cho gian dối qua loa chén tình
Ngửa tay xin phút hồi sinh
Dững dưng ai đạp xuống sình vô nhân
… … …
Xin ai nữa, trong cuộc trần
Người đi vắng cả nghĩa ân tơi bời
Chỉ còn phàm tục tắt hơi
Ngày thành đêm tối ma trơi lộng hành
Ngước nhìn rặng núi cao xanh
Tôi tin vào Đấng tác thành nên tôi
Người ban ân lộc bởi trời
Cho tôi sống lại kiếp người đẹp xinh.
Ả Giang Hồ, 26-9-2013
***
THƯ GỬI ÔNG PHÚ HỘ
Lụa là gấm vóc đẹp xinh
Ngày ngày yến tiệc linh đình biết bao
Bởi đâu ông được sang giàu
Nếu không có của đồng bào mà nên
Bạc vàng nhắc bổng ông lên
Say sưa hưởng thụ mà quên đồng bào
Đồng bào bước thấp bước cao
Dừng chân trước cửa cồn cào ruột gan
Thân mình ghẻ chốc tràn lan
Đói lòng thèm bánh dưới bàn nhà ông
Lẽ nào có mắt chẳng trông
Trông mà không chút xót lòng từ tâm
Từ tâm hóa đá bao năm
Hóa ra từ chối lời thầm lương tri
Ngày sau chắc có duyên gì
Sao không nắm bắt thực thi công bằng
Giúp người chỉ một bữa ăn
Hay là trả lại bữa ăn cho người
Của giàu chẳng đổ mồ hôi
Khác gì ăn cướp của đời mà nên
Đời này có tật hay quên
Đời sau Chúa cũng xóa tên trên trời
Kính thưa phú hộ mấy lời
Mau mau sám hối đổi đời từ đây
Thương người mở rộng bàn tay
May ra mới được một ngày đời sau.
Hương Nam, 24-9-2013
***
CHO ĐI VÌ CHÚA GIÊSU
“Dùng các việc từ thiện để trang điểm cho sự hào nhoáng của mình là một tội lỗi.”
(ĐTC Phanxicô, 24-9-2013)
Cho đi vì Chúa Giêsu
Hiện thân sống động nơi người khổ đau
Chẳng cho vì chút mưu cầu
Những lời khen tặng ‘người giàu từ tâm’
… … …
Đố ai biết được từ tâm
Hay là dối trá lắng trầm thâm sâu
Lòng người ai dễ dò đâu
Nhân danh bác ái đã giàu, giàu thêm!
Hào hoa, hảo hớn, lắm tiền
Cho đi như kẻ có quyền mua vui
Người cho kiêu hãnh nói cười
Được cho nước mắt ngậm ngùi, tủi thân
Còn gì nghĩa, còn gì nhân
Nếu cho để được sáng danh đời mình
Cũng thì một kiếp nhân sinh
Cớ sao kẻ trọng, người khinh tỏ tường
Người đau, đau suốt dặm trường
Bằng lòng chịu khó, chịu thương phận mình
Xót xa lời nguyện câu kinh
Chúa ơi xin hãy thương tình thứ tha
Cho người từ thiện hôm qua
Lỡ tay ném bạc vào nhà bần dân
Dám xin lòng Chúa khoan nhân
Biến lòng nhân loại thấm nhuần tình yêu:
Cho đi vì Chúa Giêsu
Hiện thân sống động nơi người khổ đau.
Hương Nam, 25-9-2013
***
LỜI TỰ THÚ MUỘN MÀNG
Không xa lắm, trông như là gần lắm
Mà bên này, chẳng tới được bên kia
Giữa đôi bờ có một vực cách chia
Ai đào vực ngăn lìa hai thế giới
Người bên ấy chừng như vui quá đỗi
Ngủ giấc nồng trong ngực thánh Abraham
Còn tôi đây bị thiêu cháy rụi tàn
Chẳng tan tro mà nóng ran trong lửa
Lúc than van, bàn tay tôi xòe ngửa
Mắt vời trông đồng xanh ngát trời mây
Tôi nhận ra người đang ngủ giấc say
Là hành khất trước thềm nhà cõi thế
Ở bên này sang bên kia chẳng dễ
Muốn thưa lời xin lỗi có được đâu
Thưở nảo nao người hành khất cơ cầu
Tôi rẻ rúng để mặc người ô nhục
Mỗi dửng dưng, hố tôi đào thành vực
Từ hẹp, nông, mỗi lúc một rộng sâu
Có bao giờ tôi nghĩ đến ngày sau
Là hôm nay! Chính tôi đào vực thẳm
Không xa lắm, trông như là gần lắm
Mà bên này chẳng tới được bên kia…
Hương Nam, 26-9-2013