HÃY ĐỂ CHÚA CHĂM SÓC
Có một câu chuyện diễn tả tình mẹ thương con như sau: một bà mẹ kia có một đứa con hư hỏng. Nó hư hỏng từ bé, chẳng chịu học hành, chỉ phá làng phá xóm. Lớn lên, nó chẳng có nghề nghiệp gì trong tay, tối ngày lêu lổng, lại thêm tật uống rượu say sưa. Ăn chơi quá sinh ra thói trộm cắp đến độ trong nhà mọi đồ vật có chút giá trị đều lần lượt không cánh mà bay. Cuối cùng, nó bị bắt sau một vụ trộm cướp. Hàng xóm nhẹ nhõm từ ngày nó vào tù. Thế nhưng, bà mẹ lại thêm khổ vì hàng tuần, bà đều đi thăm nuôi con, nhịn ăn nhịn mặc để có tiền nuôi con trong tù. Hàng xóm thấy vậy nói : “Nó đã làm khổ bà suốt đời, bà còn thăm nó làm gì, để nó khổ cho sáng mắt nó ra !”. Bà ngậm ngùi trả lời : “Nó làm khổ tôi thật, nhưng nó là con tôi, làm sao tôi bỏ nó được !”.
Mẹ cha đời này mà còn không thể bỏ con thì Thiên Chúa là Đấng dựng nên tình phụ tử – mẫu tử làm sao có thể bỏ loài người do yêu thương Chúa đã dựng nên. Vậy, ta hãy để Chúa được thỏa lòng chăm sóc cho ta.
Trong mọi hoàn cảnh, ta luôn cần Chúa chăm sóc.
Dù khỏe mạnh hay đau ốm, ta luôn cần Chúa chăm sóc. Người khỏe mà không được Chúa dìu dắt, dễ sinh ra thái độ nhẫn tâm trước kẻ đau ốm. Người khỏe mà không được Chúa uốn nắn dễ thành kẻ lạm dụng sức khỏe mà làm chuyện hại người, bắt nạt kẻ yếu, hống hách tàn ác. Người ốm đau mà không được Chúa an ủi dễ sinh ra thất vọng, mặc cảm. Kẻ tật nguyền mà không được Chúa hướng dẫn dễ sinh ra khó tính, khó nết, cuộc đời trở nên khốn khổ và làm khổ người khác. Dù mạnh khỏe hay ốm đau, ta hãy để Chúa chăm sóc cho.
Dù giầu có hay khó nghèo, ta luôn cần Chúa chăm sóc. Giầu có mà không có tinh thần khó nghèo của Chúa sẽ sinh ra ích kỷ, hống hách, kiêu căng. Người nghèo mà không cậy trông vào Chúa sẽ dễ gian tham trộm cắp. Nghèo vật chất dẫn đến nghèo tinh thần, nghèo lòng tự trọng, nghèo đức hiếu thảo, mất tình nghĩa anh em. Dù giầu có hay khó nghèo, ta hãy để Chúa chăm sóc cho.
Dù đứng vững hay đang sa ngã, ta luôn cần Chúa chăm sóc. Người đang sống tử tế vẫn cần được chăm sóc. Chín mươi chín con chiên không bị lạc vẫn cần được người mục tử quan tâm để mắt từng giây. Ma quỷ như đàn sói tinh khôn rình rập, chỉ cần rời xa mục tử, nguy cơ sẽ ập đến ngay. Rồi khi lỡ lầm sa ngã, hơn bao giờ hết ta cần Chúa đỡ nâng vực dậy bằng các bí tích, bổ sức bằng Lời Chúa và Thánh Thể. Bất cứ trong tình trạng nào, ta hãy để Chúa chăm sóc, vì cám dỗ chẳng bỏ sót một ai.
Khi đầy đủ, ta dễ cảm thấy an toàn và không cần Chúa nữa.
Tại các nước văn minh tiên tiến, sự dư thừa về vật chất, sự an toàn trần gian dễ làm cho con người gạt Chúa ra khỏi cuộc sống. Trong Tin Mừng có dụ ngôn nhà phú hộ giầu có. Sau khi xây những kho lẫm lớn để cất chứa hoa mầu dư dật, ông cảm thấy an tâm. Của cải nhiều năm tiêu xài không hết, chẳng phải lo lắng gì nữa, ông dự tính nghỉ ngơi an hưởng của cải cho sướng. Chúa kết luận ông ta đúng là đồ ngốc ! Ngốc vì sự an toàn giả tạo đó dẫn ông ta đến thái độ thiển cận (x Lc 12, 16 – 21). Cuộc sống đâu chỉ có 100 năm nhưng kéo dài đến vĩnh cửu. Thiện hảo đời này là của cải, sức khỏe, tài năng … như cái bẫy : nó làm con người mờ mắt không trông xa tới vĩnh cửu ; nó như tiết ra một độc tố làm tê liệt đời sống tinh thần của người đang sở hữu nó.
Cuộc đời của Thánh Phanxicô Xaviê đã minh họa cho điều này. Danh – lợi – thú đời này đang trong tay, Phanxicô Xaviê cảm thấy thỏa lòng và ngày càng lao theo nó như là cùng đích đời mình. May mà có Inhaxiô, ông bạn già tốt bụng mà đạo đức đã kéo Phanxicô Xaviê ra khỏi cái bẫy trần gian đó bằng Lời Chúa : “Được lời lãi cả thế gian mà mất linh hồn nào được ích gì”. Chúa vẫn chăm sóc Phanxicô Xaviê khi ông quên Chúa. Chúa nhờ bạn bè chuyển “thuốc thiêng liêng” là Lời Chúa làm cho đời sống thiêng liêng của ông tỉnh lại.
Khi thiếu thốn dễ làm ta bận tâm và quên Chúa.
Cuộc sống xã hội ngày càng nâng cao, nhu cầu càng lớn khiến người ta phải nỗ lực để thỏa mãn nhu cầu và càng phải bon chen để sống. Phấn đấu vươn lên đến độ đạp đổ lương tâm, đạp đổ lòng tự trọng, đạp đổ tình nghĩa … là kiểu phấn đấu mất phương hướng. Biết bao người vì cần tiền mà lao vào những nghề vô luân, biết bao người vì quý tấc đất mà kiện cha cáo mẹ, biết bao người vì bảo vệ địa vị mà lừa thầy phản bạn … Cuộc sống đúng là “bần cùng sinh đạo tặc”. Không rèn luyện cho mình một đức tin mạnh, một lương tâm ngay chính, luôn quý trọng phẩm giá con Chúa … dễ dẫn ta đến tình trạng được đời này mà mất đời sau.
Người ta thường dựa vào câu nói: “Có thực mới vực được đạo” để biện hộ cho thái độ bê trễ việc đạo đức. Lúc con người gặp khó khăn là lúc con người cần đến Chúa nhất. “Hỡi những ai gồng gánh nặng nề, hãy đến với Ta, Ta sẽ nâng đỡ bổ sức cho”. Lời Chúa dạy ta lẽ khôn ngoan giữa một xã hội hôm nay nhiều áp lực.
Người ta kể rằng: có một người mẹ góa tay cắp nách mang chín người con. Hằng ngày bà mẹ đi giặt mướn kiếm tiền nuôi con. Đến trưa về nhà lo cho con ăn uống và không quên dành ít phút đến nhà thờ trước giờ làm việc ban chiều. Người hàng xóm thấy vậy dè bỉu : “Khốn nạn ! Chín đứa con không lo lại còn bày vẽ đọc kinh cầu nguyện !”. Bà giải thích : “Tôi không thể vừa nuôi vừa dạy nổi chín đứa con. Tôi cần đến với Chúa, xin Chúa dạy dỗ và che chở cho các con tôi khi tôi vắng nhà”. Nhờ cậy trông mà hơn nửa số con bà người là Hồng Y, người là Giám Mục, người là Linh Mục, người là Nữ tu.
Sa ngã biết cậy trông ai.
Tình trạng sa ngã là tình trạng đáng thương nhất. Khi đó, đa số mọi người nhìn ta bằng nửa con mắt. Chúng ta phải nhận định cách công bình rằng : Con người phải trả giá cho sự lầm lỗi của mình. Lỗi lầm của ta đã đập vào mắt thiên hạ thì không thể bắt thiên hạ một sớm một chiều nghĩ tốt về ta ngay được. Đây là thời gian thử thách. Khi đó, chỗ dựa duy nhất của ta là Chúa, Đấng đã thấu suốt thành ý của ta và có muôn cách đỡ nâng ta dù mọi người chưa hiểu ta.
Sa ngã thường làm ta bi quan, chán nản, muốn xa lánh mọi người và ngại gặp cả Chúa. Đó là phản ứng tự nhiên như Ađam trốn Chúa sau khi trái lệnh Chúa. Tuy thế, đây là lúc cần gặp Chúa nhất như bệnh nhân cần gặp thầy thuốc và cần đến bệnh viện. Khi tâm hồn ta đang thương tích, hãy để Chúa chăm sóc cho ta ; hãy để Chúa dùng quyền năng và tình yêu của Ngài gọi linh hồn ta thức dậy như Chúa đã gọi anh Lazarô sống lại từ cõi chết.
Thánh Augustinô đã có kinh nghiệm tuyệt vời về tình yêu Chúa, Ngài khuyên chúng ta :
“Hãy đặt quá khứ của ta vào lòng thương xót của Chúa ; Hãy đặt hiện tại của ta vào tình yêu của Chúa và hãy đặt tương lai của ta vào sự quan phòng của Chúa để Chúa chăm sóc. Đó là chúng ta đang làm thỏa lòng Thiên Chúa là Tình Yêu”.