17.5.2019 – Thứ sáu tuần IV Phục sinh
Thầy là đường
PHÚC ÂM: Ga 14, 1-6
“Thầy là đường, là sự thật và là sự sống”.
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: “Lòng các con đừng xao xuyến. Hãy tin vào Thiên Chúa và tin vào Thầy. Trong nhà Cha Thầy có nhiều chỗ ở, nếu không, Thầy đã nói với các con rồi; Thầy đi để dọn chỗ cho các con. Và khi Thầy đã ra đi và dọn chỗ các con rồi, Thầy sẽ trở lại đem các con đi với Thầy, để Thầy ở đâu thì các con cũng ở đó. Thầy đi đâu, các con đã biết đường rồi”. Ông Tôma thưa Người rằng: “Lạy Thầy, chúng con không biết Thầy đi đâu, làm sao chúng con biết đường đi?” Chúa Giêsu đáp: “Thầy là đường, là sự thật, và là sự sống. Không ai đến được với Cha mà không qua Thầy”.
Suy niệm
Sách Công vụ Tông đồ có một lối nói đặc biệt để chỉ kitô giáo.
Tôn giáo mới này được gọi Đường của Chúa (Cv 18, 25-26),
hay thường xuyên hơn, được gọi là Đường (Cv 19, 9. 23; 22, 4; 24, 14. 22).
Sách Công vụ cũng có lối nói đặc biệt để chỉ các kitô hữu.
Họ được gọi là những người thuộc về Đường (Cv 9, 2),
và họ đã chịu bách hại vì theo con đường này, theo Đạo này.
Trong bài Tin Mừng hôm nay,
chúng ta nghe Đức Giêsu nói : “Chính Tôi là Đường” (c. 6).
Phải chăng vì thế kitô giáo được sách Công vụ gọi là Đường của Chúa,
và các kitô hữu đầu tiên được gọi là những người thuộc về Đường ?
Đối với kitô hữu, theo đạo chính là theo một Con Đường.
Con Đường ấy không phải chỉ là một số lễ nghi hay giáo lý phải giữ,
cũng không phải là những minh triết khôn ngoan phải theo.
Con Đường ấy hiện thân nơi một con người.
Theo đạo chính là theo Con Đường mang tên Giêsu,
là gắn bó sống chết với Giêsu, chia sẻ sứ mạng của Giêsu,
Con Thiên Chúa làm người bằng xương bằng thịt.
Đức Giêsu không chỉ là người dẫn đường.
Chính Ngài là Đường, là Đạo.
Hơn thế nữa, Ngài là Con Đường duy nhất dẫn ta đến với Chúa Cha.
“Không ai đến với Chúa Cha mà không qua Thầy” (c. 6).
Phải qua Con Đường Giêsu chúng ta mới vào được thế giới của Thiên Chúa,
bởi lẽ chỉ Đấng từ trời xuống mới có thể đưa chúng ta lên trời.
Ngày nay người ta nói đến nhiều con đường khác để được cứu độ.
Nhưng con đường nào cũng phải đi qua Con Đường Giêsu.
Nơi Con Đường này chúng ta gặp được Sự Thật trọn vẹn về Thiên Chúa.
Nơi đây chúng ta gặp được Sự Sống viên mãn của chính Thiên Chúa.
Khi các môn đệ xao xuyến vì đến giờ chia tay,
Thầy Giêsu cho biết Ngài đi về với Cha để dọn chỗ cho họ (c. 2).
Chỗ ở vĩnh viễn của họ là nơi Thầy trò được ở với nhau mãi mãi.
“Thầy lại đến và đem anh em về với Thầy,
để Thầy ở đâu, anh em cũng ở đó” (Ga 14, 3; x. 12, 26; 17, 24).
Thiên đàng là nơi Thầy trò được ở bên nhau, không gì ngăn cách nổi.
Tình Thầy trò đã bắt đầu ở đời này và sẽ kéo dài đến vĩnh cửu.
Là người theo Đạo Giêsu, chúng ta biết mình từ đâu đến và sẽ đi đâu.
Chúng ta không đi loanh quanh cho đời mỏi mệt.
Chúng ta biết hạnh phúc đang chờ mình ở cuối đường.
Nhưng nếu chúng ta không có tình bạn thiết thân với Giêsu ở đời này
thì vào thiên đàng để làm gì ?
Cầu nguyện
Con đã yêu Chúa quá muộn màng!
Ôi lạy Chúa là vẻ đẹp vừa cổ kính,
vừa luôn mới mẻ,
con đã yêu Chúa quá muộn màng!
Bấy giờ Chúa ở trong con
mà con thì ở ngoài,
con cứ chạy đi tìm Chúa ở ngoài.
Con thật hư hỏng,
khi chạy theo các thụ tạo xinh đẹp.
Bởi thế, bấy giờ Chúa ở với con
mà con lại không ở với Chúa.
Các thụ tạo xinh đẹp kia cứ giữ con ở xa Chúa,
trong khi chúng hiện hữu được là nhờ Chúa.
Chúa đã gọi con, đã gọi to
và phá tan sự điếc lác của con.
Chúa đã soi sang
và xua đi sự mù lòa của con.
Chúa đã tỏa hương thơm ngát
để con được thưởng thức,
và giờ đây hối hả quay về với Chúa.
Con đã nếm thử Chúa
và giờ đây con đói khát Người.
Chúa đã chạm đến con,
nên giờ đây con nóng long
chạy đi tìm anh bình nơi Chúa.
Thánh Âu Tinh
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.
Lời Chúa:
Ðức Giêsu đáp: “Chính Thầy là con đường, là sự thật và là sự sống. Không ai đến với Chúa Cha mà không qua Thầy.” (Ga 14,6)
Câu chuyện minh họa:
Có một người kia chuyên môn sưu tầm các loài bướm. Ngày nọ, khi bước vào một khu vườn, ông ta nhìn thấy chiếc kén của một loài bướm lạ. Ông ta liền ngắt cành cây và mang chiếc kén về nhà. Ít ngày sau, ông ta thấy có nhúc nhích bên trong, nhưng con bướm vẫn chưa phá được chiếc kén để bay ra ngoài. Ngày thứ hai và ngày thứ ba ông ta đều ghi nhận được như vậy, dường như không có tí tiến triển nào. Thế là ông lấy mũi dao rạch chiếc kén cho chú bướm bò ra. Thế nhưng, ông rất thất vọng vì chú bướm chỉ sống được có một lúc rồi lăn đùng ra mà chết. Về sau, một nhà sinh vật học đã cắt nghĩa cho ông hay: Thiên Chúa đã sắp xếp để con bướm phải đấu tranh mới thoát ra được khỏi chiếc kén của mình, vì nhờ đấu tranh gian khổ nó mới được phát triển mạnh mẽ để sinh tồn.
Nhà sưu tầm bướm tưởng rằng dùng lưỡi dao rạch chiếc kén thì sẽ giúp cho chú bướm được thuận lợi hơn, nào ngờ làm như thế ông ta đã huỷ diệt khả năng phát triển và sinh tồn của chú bướm.
Suy niệm:
Con đường giúp ta thực hiện một lộ trình để bước đi về một nơi nào đó. Thế nhưng cũng có lúc chúng ta không thấy con đường để đi khi chúng ta sống không có mục đích, lơ là, chưa đặt Chúa là điểm đến của đời mình mà theo con đường của ý riêng. Chúng ta được mời gọi bước theo Chúa Giêsu là con đường của Chân, Thiện, Mỹ. Con đường của Ngài là con đường khổ giá. Chúng ta là môn đệ, thì phải đi con đường ấy mà thôi, cũng như loài bướm phải tự nó ra khỏi tổ kén thì mới bắt đầu một cuộc sống.
Đối với Kitô hữu, con đường duy nhất dẫn đến ơn cứu độ là Chúa Giêsu, Ngài là Đấng trung gian duy nhất mạc khải cho chúng ta về Chúa Cha: “Ai thấy Thầy là thấy Chúa Cha.” Ước gì cuộc sống của chúng ta cũng nói lên được rằng, ai thấy người Kitô hữu là thấy Thiên Chúa.
Xin cho đời sống chúng con luôn phản ánh vẻ nhân hậu của Chúa, qua đó, người khác nhận biết Chúa là con đường đưa họ tới ơn cứu độ.
Têrêsa Mai An
Gp. Mỹ Tho
Suy niệm
Tin Mừng hôm nay tường thuật cho chúng ta về một đoạn đối thoại giữa Chúa Giêsu và các môn đệ. Đoạn đối thoại này nằm trong bối cảnh bữa ăn sau cùng của Chúa Giêsu với các môn đệ. Bữa ăn này được bao trùm bởi một bầu khí mà trong đó sự chia ly, tình yêu và sự phản bội đan xen vào nhau. Đầu tiên là Chúa Giêsu cúi xuống rửa chân cho các môn đệ (x. Ga 13,1-20); sau đó, Người loan báo sự phải bội của Giuđa và y đã đi ra khỏi căn phòng vào đêm tối bên ngoài (x. Ga 13,21-30); tiếp theo, Chúa Giêsu nói rằng Người sẽ ra đi và nơi Người đi, các bạn hữu Người không thể theo được (x. Ga 13,31-36); sau cùng, Chúa Giêsu báo trước cho Phêrô về sự phản bội của ông (x. Ga 13,37-38). Bầu khí này làm cho các môn đệ thật xao xuyến và hoang mang.
Chính trong sự xao xuyến và hoang mang, Chúa Giêsu hướng các môn đệ đến một bầu trời hạnh phúc. Bầu trời hạnh phúc này sẽ là nền tảng cho niềm hy vọng nơi các môn đệ. Một niềm hy vọng mà không có hoang mang hay đau khổ nào có thể dập tắt được. Bầu trời hạnh phúc mà Chúa Giêsu hướng các môn đệ tới đó là “được ở trong nhà của Cha”. Và bởi vì là người Con duy nhất nên chỉ có Chúa Giêsu mới biết đường dẫn tới nhà Cha. Và hơn thế nữa, Chúa Giêsu không chỉ là người dẫn đường mà chính là con đường. Cho nên không có ai có thể đến được nhà Cha mà không đi qua Chúa Giêsu.
Cuộc sống của chúng ta ngày nay, nhiều lúc cũng bị bao trùm bởi bầu khí của những xao xuyến và lo sợ. Chúng ta xao xuyến và lo sợ về một tương lai bấp bênh; một thiệt hại không vượt qua được; về những suy sụp của tuổi già; một căn bệnh không thể chữa khỏi; nạn đói; bạo lực; sự ô nhiễm môi trường; v.v. Chính những xao xuyến và lo sợ này, nhiều khi lại trở thành lời chất vấn về niềm tin của chúng ta. Nhất là khi đứng trước những đau khổ và bất công mà chúng ta không thể lý giải được, nếu không có được một nền tảng vững chắc cho niềm tin và hy vọng, chúng ta rất dễ đi đến sự buông suôi và tuyệt vọng.
Hôm nay, trước sự xao xuyến và hoang mang của các môn đệ, Chúa Giêsu cho thấy nơi Người, mục đích của con người không còn ở trong con người, mà ở trong Thiên Chúa. Đối với ai tin và chấp nhận Lời Chúa, thì đời sống không còn phi lý nữa, nhưng sẽ mang một ý nghĩa khác. Ý nghĩa này sẽ là nền tảng cho niềm tin và hy vọng nơi các môn đệ. Một niềm tin và hy vọng mà không có hoang mang hay đau khổ nào có thể dập tắt được.
Lạy Chúa, trước những bấp bênh và hoang mang của cuộc sống, xin Chúa cho mỗi người chúng con biết để cho niềm hy vọng được ở trong nhà của Chúa định hướng cuộc đời chúng con. Amen.
Nguồn: GKGĐ – Gp. Phú Cường