Chúa nhật 18 Thường Niên B
LÀM VIỆC CỦA THIÊN CHÚA
Lm. Phêrô Trần Thanh Sơn
***
Lời Chúa trong Chúa Nhật hôm nay tiếp tục loạt bài nói về Bánh Hằng Sống trong Tin Mừng theo thánh Gioan. Đúng ra, theo chu kỳ phụng vụ, năm nay các bài Tin Mừng sẽ đọc của thánh sử Marcô, nhưng vì Tin Mừng theo thánh Marcô quá ngắn, chỉ có 16 đoạn. Do đó, từ Chúa Nhật 17 vừa qua cho đến Chúa Nhật 21, các bài Tin Mừng sẽ được trích đọc từ đoạn 6 của Tin Mừng theo thánh Gioan.
Sau phép lạ hoá bánh ra nhiều nuôi đám đông dân chúng mà chúng ta đã nghe trong Chúa Nhật vừa qua, Đức Giêsu biết là dân chúng muốn tôn Ngài lên làm vua theo quan niệm trần thế của họ, nên ngay đêm hôm đó, Ngài đã cùng với các môn đệ lẳng lặng rời bỏ đám đông xuống đò, đến thành Capharnaum ở bờ bên kia hồ Tibêria. Và sáng hôm sau, không thấy Đức Giêsu, cả đám đông đã kéo nhau sang Capharnaum để tìm gặp Chúa như chúng ta vừa nghe trong bài Tin Mừng hôm nay. Nhân dịp đó, Đức Giêsu đã có một bài giảng khá dài nói về Bánh Hằng Sống.
Và bài Tin Mừng hôm nay là phần mở đầu của bài giảng này. Trong đó, Đức Giêsu mời gọi mọi người hãy ra công làm việc của Thiên Chúa, tức là tin vào Ngài để có thể đón nhận được của ăn ban sự sống đời đời.
- Tin vào Đức Giêsu:
Đọc lại Tin Mừng, chúng ta thấy Đức Tin luôn là một trong những điều kiện quan trọng để Thiên Chúa hành động. Chính Đức Giêsu cũng đã không làm được phép lạ nào tại Nazareth là quê hương của mình, chỉ vì những người đồng hương của Ngài đã không tin vào Ngài (x. Mc 6,1-6).
Do đó, khi thấy người Do thái tìm đến Ngài để mong tôn Ngài lên làm vua. Đức Giêsu biết rõ họ đến với Ngài không phải bởi tin rằng Ngài là Con Thiên Chúa, nhưng chỉ vì mong muốn nhờ Ngài giải thoát họ khỏi ách nô lệ về chính trị, và nhất là để họ khỏi phải làm việc, vì vua của họ có khả năng hoá bánh ra nhiều để nuôi họ. Đức Giêsu không chấp nhận suy nghĩ quá trần tục của họ. Vì thế, Ngài đã tuyên bố thẳng thắn với họ: “Thật, Ta bảo thật các ngươi, các ngươi tìm Ta, không phải vì các ngươi đã thấy những dấu lạ, nhưng vì các ngươi đã được ăn bánh no nê”.
Đồng thời, Ngài mời gọi họ thay đổi cách nhìn của họ về Ngài và về sứ mạng của Ngài: “Các ngươi hãy ra công làm việc không phải vì của ăn hay hư nát, nhưng vì của ăn tồn tại cho đến cuộc sống muôn đời, là của ăn Con Người sẽ ban cho các ngươi”. Khi nghe Đức Giêsu nói thế, dân chúng đã thắc mắc: “Chúng tôi phải làm gì để gọi là làm việc của Thiên Chúa?”. Nhân cơ hội này, Đức Giêsu đã một lần nữa khẳng định với đám đông dân chúng: “Đây là công việc của Thiên Chúa, là các ngươi hãy tin vào Đấng Ngài sai đến”. Khi nói với dân chúng: Tin vào Đấng Chúa Cha sai đến, Đức Giêsu muốn dân chúng tin vào chính bản thân Ngài. Một người đang hiện diện và đang sống ở giữa họ, để nhờ đó, họ được sự sống đời đời, được làm con Thiên Chúa, như lời tựa trong Tin Mừng của thánh Gioan: “Những ai tin vào Danh Người, thì Người cho họ quyền làm con Thiên Chúa” (Ga 1,12).
Xác tín được sự cần thiết của việc tin vào Thiên Chúa, tin vào Đức Giêsu, nên trong câu xướng trước bài Tin Mừng, Mẹ Giáo Hội đã cất tiếng cầu xin: “Lạy Chúa, xin mở lòng chúng tôi, để chúng tôi nghe lời Con Chúa”. Chúng ta cần được Thiên Chúa mở lòng để nghe lời của Con Chúa, và cũng cần được mở mắt tâm hồn để chúng ta vững tin vào Chúa. Hay nói một cách khác, tự sức mình, chúng ta không thể có được một đức Tin vững chắc vào Thiên Chúa, đức tin là một hồng ân do Thiên Chúa ban cho. Ngay cả dân Do thái, mặc dù là một dân được Thiên Chúa tuyển chọn, được Ngài giải thoát khỏi ách nô lệ Ai cập bằng cuộc Vượt qua Biển Đỏ oai hùng, thế mà ngay trong những ngày đầu của cuộc Xuất Hành, họ đã vấp phạm. Họ không tin tưởng đủ vào Thiên Chúa. Họ đã kêu trách Môisen và Aaron: “Thà chúng tôi chết trong đất Ai cập do tay Chúa khi chúng tôi ngồi kề bên nồi thịt và ăn no nê. Tại sao các ông dẫn chúng tôi lên sa mạc này, để cả lũ phải chết đói như vậy?”.
Thế đó, Thiên Chúa đã làm biết bao dấu lạ mà họ vẫn không tin, vẫn chưa dám đặt trọn cuộc đời mình trong tay Chúa. Chỉ cần gặp một chút trở ngại, họ đã kêu trách Chúa. Thế nhưng đây cũng có thể là tâm trạng của từng người chúng ta hôm nay. Trong cuộc sống thường ngày của chúng ta, Thiên Chúa vẫn đang thực hiện biết bao nhiêu là dấu lạ. Tôi chỉ đơn cử một điều thật đơn giản, đó là về sức khoẻ của chúng ta. Mỗi khi bệnh, chúng ta vẫn thường tìm nguyên nhân tại sao bệnh, nhưng có bao giờ chúng ta tự hỏi: “Tại sao tôi không bệnh không?”. Ngay bây giờ, cứ nhìn vào tia sáng chiếu qua khe cửa, chúng ta sẽ thấy có vô vàn bụi bặm, nghĩa là đang có vô số những vi trùng và các tác nhân gây bệnh khác đang tấn công cơ thể chúng ta, đó là chưa nói đến sự thay đổi thất thường của thời tiết, cùng với việc ăn uống bừa bãi và cách sống thiếu điều độ của chúng ta, thế mà tại sao chúng ta lại không bị bệnh? Đó chẳng phải là một dấu lạ sao?
Thiên Chúa đã làm nên những dấu lạ là để mời gọi chúng ta tin vào Ngài. Tuy nhiên, việc Tin ở đây không chỉ là một lời nói, một quyết định nhất thời, nhưng là việc dấn cả sinh mạng, sẵn sàng sống và chết theo lời mình tuyên xưng (x. Dt 11, 8).
- Sống theo lời Đức Giêsu:
Tin vào Đức Giêsu đòi chúng ta thay đổi cuộc sống, đó cũng là điều mà thánh Phaolô kêu gọi tín hữu thành Êphêsô mà chúng ta vừa nghe trong bài đọc hai: “Anh em chớ ăn ở như dân ngoại ăn ở,… Phần anh em, anh em không hề học biết Đức Kitô như thế đâu. Nếu anh em đã nghe biết Người và đã được thụ giáo trong Người, như sự chân thật trong Đức Giêsu dạy, là anh em hãy khử trừ lối sống xưa kia, hãy lột bỏ con người cũ, đã bị hư theo những đam mê lầm lạc”. Thánh Phaolô muốn chúng ta bỏ đi lối sống đạo chỉ dựa vào hình thức rầm rộ bên ngoài mà thiếu chiều sâu nội tâm bên trong. Và ngay cả những lời cầu nguyện của tôi và quý ông bà anh chị em phải chăng chỉ là những lời xin: Xin Chúa cho con cái này, cho con cái kia, rồi có khi còn trả giá với Chúa: Nếu Chúa cho con được cái này, con sẽ xin lễ tạ ơn, con sẽ dâng cho Đài Đức Mẹ cái này, dâng cho Nhà thờ cái kia. Nếu chúng ta cư xử với Chúa như thế, có thực là chúng ta đã tin Chúa không? Hay là chúng ta vẫn sống như những người chưa tin?
Thay vì những lời cầu nguyện như vậy, điều thiết thực hơn để chứng tỏ đức tin của mình, có lẽ chúng ta cần thực hiện điều thánh Phaolô khuyên nhủ: “Anh em hãy trở nên mới trong lòng trí anh em, hãy mặc lấy người mới đã được tác thành theo thánh ý Chúa trong sự công chính và thánh thiện xứng đáng với sự thật”. Chúng ta cần đổi mới lòng trí, đổi mới suy nghĩ, mặc lấy con người mới, một con người có tình yêu của Đức Kitô trong mình. Khi đó mọi việc chúng ta làm không chỉ nguyên dựa vào những nhận xét của người khác, nhưng quan trọng hơn là luôn đặt mình dưới cái nhìn của Thiên Chúa. Chúng ta đi dâng lễ không phải vì bắt buộc, làm việc bác ái, chia sẻ và giúp đỡ người khác không phải để được nhận giấy khen, nhưng tất cả phải do lòng mến Chúa thúc đẩy.
Và trong Thánh lễ này, Đức Giêsu vẫn đang làm một dấu lạ vĩ đại là biến bánh rượu trở nên Mình và Máu Ngài. Đây chính là một mầu nhiệm của lòng tin. Do đó, ngay giờ phút này, xin mời quý ông bà anh chị em cùng chuẩn bị tâm hồn, để tất cả chúng ta, những người đang hiện diện nơi đây và có đủ điều kiện, đều hiệp lễ cách sốt sắng, như một cách chứng tỏ lòng tin của mình. Amen.