Từ ngày 01/4/2005, một ngày trước khi Đức Cố Giáo Hoàng Gioan Phaolô II qua đời, người ta ước lượng có đến 70.000 bạn trẻ từ khắp nơi đổ về quảng trường thánh Phêrô, Rôma, để cầu nguyện cho Đức Thánh Cha. Người ta gọi đó là “Đại Hội Giới Trẻ tự phát”.
Các bạn trẻ có mặt ở đó cho đến khi Đức Thánh Cha qua đời. Những giọt nước mắt đã rơi xuống, những biểu ngữ tỏ lòng yêu mến ngài đã giương cao. Một biểu ngữ của các bạn trẻ nước Đức ghi hàng chữ thật cảm động : “Chúng con sẽ có mặt tại Cologne, cha nhớ hiện diện tại đó với chúng con”. Trong chương trình đã sắp xếp, Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II sẽ đến thành phố Cologne, nước Đức, để chủ toạ Đại Hội Giới Trẻ lần thứ 20 vào tháng 8/2005.
Ngày 19/4/2005, Đức Hồng Y Joseph Ratzinger, người Đức, được bầu làm giáo hoàng với danh hiệu Bênêđictô XVI. Các bạn trẻ Đức hết sức vui mừng vì ngài không những là người Đức, mà còn vì ngài quyết định chủ toạ Đại Hội Giới Trẻ Cologne, đúng như chương trình Đức Cố Giáo Hoàng Gioan Phaolô II đã ước hẹn với các bạn trẻ. Đó sẽ là chuyến tông du đầu tiên trong đời giáo hoàng, cũng là cuộc trở về quê hương “ vinh quy bái tổ ” của ngài.
Đức Tân Giáo Hoàng Bênêđictô XVI đã tiếp nối con đường Đức Cố Giáo Hoàng Gioan Phaolô II đã đi. Hai vị giáo hoàng, nhưng chỉ là một con đường, hay đúng hơn, 265 vị giáo hoàng, nhưng cũng chỉ có một con đường duy nhất. Con đường đó là chính Đức Kitô, như lời Ngài đã phán hôm nay “Thầy là đường, là sự thật và là sự sống”. Đó cũng là cuộc hành trình đức tin mà Giáo Hội đã đi trong suốt chiều dài lịch sử và hôm nay vẫn đang tiếp tục bước tới.
Trong bất cứ một cuộc hành trình nào cũng cần phải có con đường để dẫn về một đích điểm, chân lý để không lầm đường lạc lối, sức sống để đỡ nâng và dưỡng nuôi.
Chúa là đường.
Trên cuộc hành trình đức tin, Giáo Hội đã phải trải qua nhiều chặng đường gian khó và thử thách : có lúc phải “lên dốc” vất vả, có lúc đã “xuống dốc” bi thảm. Có khi con đường trước mắt bao phủ đầy sương mù, lại có giai đoạn không tìm thấy lối đi. Có những thời điểm con đường đang đi bỗng chia đôi, chia ba. Đôi khi con đường chợt hiện ra những khúc rẽ, khiến kẻ lữ hành phân vân do dự.
Trên những bước đường phiêu lưu đầy thăng trầm ấy, nhiều khi Giáo Hội cũng phải thốt lên như Tôma : “Lạy Thầy, chúng con không biết Thầy đi đâu, làm sao chúng con biết đường đi”. Chúa Giêsu chính là con đường tình yêu dẫn đến Thiên Chúa Cha, đích điểm hạnh phúc mà chúng ta hằng tìm kiếm. Chúa Giêsu là con đường duy nhất để chúng ta đi. Mặc dù có những lúc con đường đó gập ghềnh sỏi đá, có những khi con đường đó chìm trong sương mù, hay ẩn khuất trong cỏ dại. Tuy nhiên, Chúa dạy chúng ta : “Lòng các con đừng xao xuyến, hãy tin vào Thiên Chúa và tin vào Thầy”. Giáo Hội đã tin, chúng ta cũng hãy tin. Với niềm tin kiên vững, cho dù chúng ta không nhìn thấy đường đi, nhưng chỉ cần Chúa nhìn thấy ta và dẫn ta đi, thế là đủ !
Chúa là sự thật.
Trên cuộc hành trình đức tin, Giáo Hội cũng trải qua thời gian phải bước đi trong bóng tối âm u. Bóng tối của sự thất vọng và hoài nghi, bóng tối của những cuộc khủng hoảng, của những phân rẽ ly khai. Bóng tối của bầu trời không đáng sợ bằng bóng tối trong tâm hồn. Bóng tối che phủ tâm trí dễ làm cho người ta lầm đường lạc lối. Có những lúc Giáo Hội rơi vào tâm trạng hoang mang : đâu là chân lý để tin theo ?
Hôm nay, Chúa nhắc lại lần nữa để chúng ta vững tâm : “Thầy là sự thật”. Quả thực, giữa đêm dài đức tin đầy thử thách, Chúa Giêsu vẫn là ánh sáng chân lý soi đường chỉ lối cho chúng ta đến với Thiên Chúa Cha : “Nếu các con biết Thầy, thì cũng biết Cha Thầy”. “Biết” Chúa không phải chỉ là tin Chúa, nhưng “biết” Chúa còn là yêu Chúa nữa : có yêu mới tin và có tin mới yêu. Không những ta tin Chúa là chân lý duy nhất và toàn vẹn, nhưng ta còn yêu Chúa là Đấng hằng yêu thương ta chân thật.
Chúa là sự sống.
Trên bất cứ cuộc hành trình nào, một trong những vấn đề thiết yếu đối với người lữ hành là việc ăn uống để bồi bổ sức lực. Cuộc hành trình càng dài, lương thực đi đường càng cần thiết và quan trọng.
Trong cuộc hành trình giữa sa mạc tiến về đất hứa, dân Do Thái được Thiên Chúa dưỡng nuôi bằng manna và nước chảy ra từ tảng đá (Xh 16, 1-16; 17, 6). Từ năm chiếc bánh và hai con cá, Chúa Giêsu cũng làm phép lạ hóa bánh ra nhiều để nuôi năm ngàn người ăn no nê (Ga 6, 5-11).
Nhưng manna, bánh và cá cũng chỉ là lương thực nuôi sống thể xác. Con người còn cần đến lương thực nuôi dưỡng tâm hồn. Sự sống thể xác rất cần, nhưng sự sống tâm linh còn cần hơn.
Vì thế, trên cuộc hành trình đức tin, Giáo Hội còn được Chúa nuôi dưỡng bằng Bánh Thánh Thể và nguồn suối các bí tích tuôn chảy ra từ cạnh sườn Chúa. Chúa đã hiến thân mình làm lương thực nuôi sống Giáo Hội trên cuộc lữ hành trần gian. Chúa Giêsu Kitô là tất cả cho Giáo Hội đang tiến về quê trời. Ngài có đủ ân sủng thiêng liêng cho Giáo Hội hoàn thành chính mình. Ngài là đường, là sự thật và là sự sống.
Giáo Hội vẫn tiến bước.
Hôm nay, Đức Kitô phục sinh vẫn tiếp tục đồng hành với Giáo Hội, và Giáo Hội vẫn tiến bước không ngừng. Nhưng để có thể tiến về cội nguồn của mình là Thiên Chúa, Giáo Hội không những phải “đi” trong Chúa Giêsu Kitô, mà còn phải “ở” trong Ngài như Ngài “ở” trong Chúa Cha.
Ngoài ra, để Giáo Hội có thể lớn mạnh và đủ sức tiến về nơi Chúa đã “dọn sẵn” trên thiên quốc, mỗi tín hữu tuỳ theo phận vụ mình mà cộng tác và chung tay xây dựng Giáo Hội (Bài đọc I, trích sách TĐCV). Cũng vậy, để Giáo Hội có thể đứng vững trước những phong ba bão táp, các tín hữu hãy trở nên những viên đá sống động xây dựng Giáo Hội thành đền thờ của Chúa Thánh Thần (Bài đọc II, trích thư 1Pr).
Từ khi nghe tin Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô II lâm bệnh và qua đời, hàng triệu người từ khắp nơi đổ về quảng trường thánh Phêrô, thắp nến cầu nguyện cho ngài. Tại Ba Lan, mỗi đêm, nhiều gia đình thắp nến đặt trên thành cửa sổ. Hàng trăm ngọn nến, hàng triệu ngọn nến tỏa ánh sáng lung linh trong đêm, tha thiết như lời cầu nguyện, bi thương như những giọt nước mắt nhỏ xuống, khóc cho người cha tinh thần vĩ đại đã mất.
Cuộc đời của Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô II giống như một ngọn nến đã tàn lụi, nhưng ngọn lửa không lịm tắt. Ngọn lửa ấy được truyền sang một ngọn nến khác : Đức Tân Giáo Hoàng Bênêdictô XVI. Ánh sáng niềm tin và hy vọng lại tỏa sáng trong Giáo Hội. Ngọn nến Phục Sinh của Chúa Kitô vẫn cháy mãi trong lòng Giáo Hội.
Mỗi người hãy là một ngọn nến nhỏ thắp sáng niềm tin trên cuộc hành trình tiến về quê trời, cùng với Chúa là đường, là sự thật và là sự sống.