Tin Mừng Cho Kẻ Khốn Cùng
Sứ điệp lời Chúa hôm nay chính là Tin Mừng Cho Kẻ Khốn Cùng. Người thu thuế tội lỗi, kẻ khốn cùng trong dụ ngôn Tin Mừng, cuối cùng, lại là người được Chúa đoái thương ban ơn cứu độ. Ngược với ông thu thuế là vị biệt phái đáng kính lại trở nên kẻ mất ơn cứu độ. Vì sao vậy?
Khách quan mà nói
Người biệt phái có đời sống xem ra đạo đức hơn người thu thuế. Người biệt phái có công với dân tộc. Họ can đảm duy trì căn tính dân tộc và tôn giáo cha ông để lại. Có thể nói, về mặt tinh thần, họ là nhưng anh hùng kháng chiến giữ cho dân tộc Do Thái không bị biến chất trước thế lực của ngoại bang đang đô hộ đất nước. Về mặt giữ đạo truyền thống, họ là người gương mẫu trong hình thức: hằng tuần vào ngày Thứ Hai và ngày Thứ Năm họ giữ chay nghiêm ngặt; họ đóng góp 1/10 lợi tức cho đền thờ gọi là thuế thập phân (cf Lc 27, 30; Đnl 14, 22). Họ giữ lề luật một cách khắt khe còn hơn cả mức độ lề luật đòi hỏi!
Người thu thuế có thể nói là hạng Do Thái gian. Những người này đã tiếp tay với đế quốc La mã để bắt thuế dân mình. Họ thu hơn chỉ tiêu phải nộp và phần dư thuộc về họ! Do vậy, những kẻ làm nghề thu thuế xưa đều là những người giầu có: giầu trên xương máu, mồ hôi của đồng bào. Xã hội coi họ tương đương với phường trộm cắp, “ăn cướp hợp pháp”!
Tiếc thay cho người biệt phái
Tiếc thay cho người biệt phái vì không đứng đúng vị trí của mình khi đến với Chúa. Việc giữ đạo xem ra nghiêm túc nơi ông đã trở nên cái bẫy cho ông. Nó là nguyên nhân dẫn ông tới thái độ tự phụ. Nó làm ông không còn sáng suốt nhận ra vị trí đúng đắn của mình khi đứng trước Thiên Chúa chí thánh. Ông ảo tưởng về mình. Ông thấy mình thánh thiện trọn hảo. Ông khoe công đức của ông trước Chúa. Ông khinh thiên hạ chẳng “đạo đức” bằng ông. Trong tâm trạng tự phụ ấy, đầu óc ông không còn chỗ cho tâm tình xin ơn tha thứ. Ông tự làm phá sản đời sống thiêng liêng! Lòng kẻ kiêu ngạo như ly nước đầy tràn chẳng còn chỗ cho Thiên Chúa đổ ơn vào! Ai nâng mình lên sẽ bị hạ xuống.
May thay cho người thu thuế
May thay cho người thu thuế! Dù đời sống ông rất tệ nhưng may mắn cho ông vì ông đã nhận ra tình trạng khốn nạn của mình. May mắn hơn nữa, ông không mặc cảm và tìm cách tránh xa Chúa. Như con bệnh đi đúng địa chỉ tới thầy hay thuốc tốt, ông đã đến với Chúa trong thái độ khiêm tốn xét mình, thành tâm ăn năn, tin tưởng vào lòng khoan dung vô bờ của Chúa và chờ Chúa chữa lành thương tật thiêng liêng cho ông. Người thu thuế đã không lầm. Thiên Chúa rất ghét tội nhưng không ghét tội nhân. Chúa luôn đi tìm tội nhân (cf Mt 18, 12). Chúa luôn chờ đợi tội nhân (cf Lc 13, 6-9). Chúa vui lòng thấy tội nhân đến với Chúa (cf Mt 9, 9-13). Thái độ hạ mình xuống như chiếc chìa khoá mở cửa lòng thương xót của Thiên Chúa. Ai hạ mình xuống sẽ được nâng lên.
May mắn thay cho chúng ta
May mắn cho chúng ta vì tấm lòng khoan dung của Thiên Chúa trước sau như một.
Thiên Chúa không xét theo dáng vẻ bề ngoài như con người vẫn đánh giá nhau. Chúa loại trừ bảy người con tuấn tú, cao ráo, chững chạc để chọn người con út Đavit của gia đình Isai làm vua thay thế Saulê.
Chúa đón nhận cả người nghèo, người cùng đinh, người yếu đuối, kẻ bị ruồng bỏ… chỉ cần họ tin Chúa. Anh mù Bartimê bị thiên hạ chửi mắng lại được Chúa gọi đến ban ơn.
Chúa lắng nghe người kiên trì cậy trông Chúa. Lời nói của kẻ vô danh tiểu tốt, của người nghèo… chẳng ai thèm nghe lại có sức xuyên qua ngàn mây thẳm thấu tới toà Chúa cao sang!
Do vậy
Thái độ mặc cảm tự ti trước Chúa là một sai lầm. Giuđa Iscariôt đã sai lầm khi thất vọng không tin Chúa có thể tha thứ cho ông.
Khiêm tốn, tin cậy tín thác vào Chúa là thái độ khôn ngoan đúng đắn hợp với ơn cứu độ. Phêrô đã xử sự khôn ngoan sau khi lỗi lầm khi khóc lóc ăn năn.
Loài người đừng dại dột đòi Chúa ban ơn theo công trạng của mình. Dùng đôi tay nhỏ bé của con người mà nhận ơn Chúa thì được ít hơn là nhờ bàn tay quảng đại của Chúa đong ơn lành cho ta.
Một em bé nghèo đứng trước cửa hàng bánh kẹo thèm thuồng nuốt nước miếng. Ông chủ cửa tiệm tốt bụng biết hoàn cảnh của em nên nói với em: “Ta cho con bốc một vốc kẹo nào con thích!” Em bé vui mừng thò tay vào lọ kẹo em cho là ngon nhất. Nhưng tức khắc em rụt tay lại. “Sao con không bốc? Ta cho con thật mà?” ông chủ ngạc nhiên hỏi em bé. Em giải thích: “ Thưa ông, con nghĩ là tay ông to hơn tay của con!”
Trên đời này,chẳng có ai thực sự khốn cùng nếu còn lòng khiêm tốn phó thác cậy trông vào Chúa.
Trích Logos C